Editor: Trà Đá.
Trong quán ăn chỉ có hai người bọn họ, ông bà chủ ở trong bếp, sau khi Đường Nhân nói xong thì xung quanh đột nhiên yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Lục Trì rầu rĩ đáp: “…Tớ… Không có tốt… Tốt như cậu nghĩ đâu.”
Anh hoàn toàn không có gì tốt, Đường Nhân lại trái ngược với anh, bộ dáng tự tin, gia đình hạnh phúc.
Đường Nhân để đũa xuống, nói: “Lục Trì, nhìn tớ này.”
Lục Trì ngẩng đầu nhìn cô.
Đường Nhân ngồi ngay ngắn, chân thành nói: “Cậu có chỗ nào không tốt, tớ cảm thấy cậu rất tốt, phương diện nào cũng hoàn hảo hết.”
Không đợi Lục Trì lên tiếng, cô bỗng nhiên giảo hoạt nói: “Hai tai hay bị đỏ lên là đẹp nhất.”
Lục Trì: “…”
Anh không nên hỏi.
Bà chủ ở trong bếp ăn bánh nướng, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn hai người đang ngồi ở bên ngoài.
Mặc dù không nghe được nội dung, nhưng nhìn không khí giữa hai người hình như rất có tình ý.
Bà cũng đã trải qua thời tuổi trẻ, biết rõ tầm tuổi đó rất dễ rung động, mà tình yêu thời niên thiếu lúc nào cũng ngọt vô tận.
~
Sau khi ăn xong, Đường Nhân lại kéo Lục Trì đến khu vui chơi cách đó không xa.
Khu vui chơi này mới được xây dựng, có đầy đủ các trò chơi, người chơi ở bên trong không ít, là nơi thích hợp để bồi dưỡng tình cảm.
Trong khu vui chơi mở máy sưởi rất ấm áp.
Đường Nhân lấy khăn quàng cổ xuống, vắt lên cánh tay. Lên lầu hai, ánh mắt cô cố định ở một chỗ.
“…Sao em ngốc quá vậy.”
“Vậy anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/eo-thon-nho/993762/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.