Editor: Trà Đá.
Đường Nhân vội vàng tiến tới tách hai người ra.
Ngược lại Vương Tử Diễm lại càng thêm điên cuồng, kéo Lục Trì về phía mình, trong miệng liên tục nói những câu nghe không hiểu nổi.
Xem ra bà ta chỉ đấm đá lung tung, dường như không còn thần thức?
Chờ đến khi bà ta tung ra một động tác, Đường Nhân thiếu chút nữa là hít một ngụm khí lạnh, tay mắt lanh lẹ, trực tiếp đẩy Lục Trì ra, che chắn trước mặt anh, bị va chạm cho nên phát ra tiếng kêu đau đớn.
Mẹ anh điên cuồng lên nên sức lực cũng không nhỏ, cứ chăm chăm đánh vào người Đường Nhân.
Không nghĩ tới Vương Tử Diễm lại bị bất tỉnh.
Đường Nhân không nghĩ kết quả lại như thế này, cô duỗi tay lay lay Vương Tử Diễm, quả thật là bị bất tỉnh, không có một chút phản ứng nào, tóc dài cũng loạn.
Lục Trì ôm lấy mẹ anh, nói: “Cậu… Cậu mặc kệ đi.”
Đường Nhân trừng anh: “Cậu là người của tớ, sao tớ có thể mặc kệ được?”
Lục Trì: “…”
Đường Nhân không một chút thẹn thùng, phủi phủi quần áo đứng lên: “Phải đến bệnh viện thôi, cũng may bệnh viện ở gần đây.”
Vừa vặn đối diện trường tư nhân Gia Thủy mới xây dựng một bệnh viện loại ba, từ chỗ bọn họ đứng có thể thấy tên bệnh viện, hiện tại không có chỗ nào tốt hơn chỗ đó.
“Ừ.” Lục Trì cúi đầu đáp lại.
Hiện tại mẹ anh đã hoàn toàn bất tỉnh, nhưng nhìn chung vẫn rất bất an.
Lục Trì cõng mẹ anh lên.
Đường Nhân cũng vừa may có mang theo điện thoại di
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/eo-thon-nho/993771/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.