Nhớ cái gì, Hứa Lương Thần đương nhiên không hiểu, chỉ nhìn gương mặt mướp đắng của người nào đó tái mét uống hết bát thuốc. Cô cảm thấy mình đã hoàn thành xong nhiệm vụ bèn để bát lên khay định bưng ra ngoài. Ai biết mặt mướp đắng lại đột nhiên đưa một tay ra ôm eo cô. . . . . . Hứa Lương Thần khựng lại, bát trên khay nghiêng ngả suýt nữa rơi xuống đất. Cô luống cuống tay chân, cũng không có thời gian đẩy tay anh ra. Cố gắng giữ vững được cái khay, Hứa Lương Thần quay đầu vừa thẹn vừa tức lườm anh một cái: “Anh. . . . . . Làm gì đấy hả? Suýt nữa rơi bát rồi đây này. . . . . .”
“Anh váng đầu, em dìu anh vào toilet.” Đoàn Dịch Kiệt không để ý đến ánh mắt hung dữ của cô, ra vẻ vô tội lại hợp lý.
Hứa Lương Thần đen mặt, tuy rằng không biết người này nói thật hay giả, nhưng cô cũng không thể không buông đồ trên tay xuống, vô cùng mất tự nhiên đỡ Đoàn Dịch Kiệt xuống giường.
Có lẽ Đoàn Dịch Kiệt thật sự thoải mái, bước chân anh bất ổn xiêu xiêu vẹo vẹo, làm hại cô phải dùng hết sức mới nâng được anh. Đến khi từ toilet quay lại, chỉ hai mươi mấy bước ngắn ngủn mà cô đã thở hổn hển. Hứa Lương Thần lén liếc “Cây cột” cao lớn bên cạnh, bất mãn âm thầm bĩu môi: “To cao như vậy mà thể lực không tốt . . . . . .
Cô còn chưa dứt lời đã cảm thấy thân thể anh hơi cứng lại, Đoàn Dịch Kiệt cúi đầu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ep-ga-vo-hien/2480964/chuong-70-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.