Người gọi điện thoại tới là Đoàn Kỳ Bình.
Tối hôm qua vẻ mặt Hứa Lương Thần kích động, sắc mặt khó chịu lao ra phủ Đại Soái, cô đương nhiên biết. Cho nên cuộc hẹn hôm nay Hứa Lương Thần có hủy bỏ hay không, cô không đoán được.
Nghe cô cẩn thận hỏi về cuộc hẹn với người Nhật Bản, Hứa Lương Thần trả lời đơn giản. Đoàn Kỳ Bình nghe xong có chút ngoài ý muốn chần chờ một lát, khẽ hỏi: “Lương Thần, cô. . . . . . Không sao chứ?”
Đêm qua chính mắt cô thấy cha ép cưới và vẻ khiếp sợ của Hứa Lương Thần, không ngờ hôm nay cô ấy cũng không vì tức giận mà bỏ qua công việc hoặc là buông tay mặc kệ, công và tư rõ ràng như vậy làm Đoàn Kỳ Bình âm thầm kính nể.
Hiểu ý của cô, Hứa Lương Thần nhàn nhạt đáp: “Tôi không sao.” Nhưng làm sao có thể không sao? Đoàn Kỳ Bình cũng không hỏi nữa, hẹn thời gian đón cô xong nhanh chóng cúp điện thoại.
Xe Đoàn Kỳ Bình đúng giờ đến trước cửa Tôn phủ.
Hứa Lương Thần đứng dậy, bởi vì đêm qua nghỉ ngơi không tốt, sắc mặt vô cùng mệt mỏi, nghĩ đến hình tượng trước mặt người Nhật Bản vì thế cô trang điểm một chút.
Thấy cô không để mặt mộc không trang điểm như trước, Đoàn Kỳ Bình không khỏi nhìn mấy lần, trong lòng thầm khen thật sự là mỹ nhân hiếm thấy. Hứa Lương Thần sau khi trang điểm mặt giống như Phù Dung, lông mày như trăng, trong thanh nhã có vẻ quyến rũ xinh đẹp, đứng bên khóm hoa cỏ sau cơn mưa trước cửa như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ep-ga-vo-hien/2480990/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.