Chương 63 Edit: Thỏ Phu nhân là thuốc của ta… Câu nói đường đột kia khiến Phục Tâm Thần sửng sốt một lúc. Hắn có thực sự là thuốc của Nhạc Tử Thú không? Nếu đúng là thế, lẽ ra y phải ngày càng tốt hơn, chứ không bị lún sâu đến vậy. Phục Tâm Thần thở dài: “Em không phải thuốc, không cứu được anh. Anh xem bản thân kìa, càng ngày…” “Càng ngày càng tốt.” Nhạc Tử Thú nói, “Sau khi có em bên cạnh, mỗi ngày ta đều ăn ngon ngủ yên.” Đối phương giật mình: “Anh đang nói cái gì? Anh…” “Trước kia ta thường gặp ác mộng, đêm thì trằn trọc liên miên, ăn gì cũng chẳng thấy ngon.” Nhạc Tử Thú trông kiên cường là thế nhưng cũng dần để lộ ra mặt yếu đuối của mình. Phục Tâm Thần cũng không biết y thẳng thắn bộc lộ điểm yếu của mình là vì tin tưởng Phục Tâm Thần hay vì biết rằng làm vậy sẽ chiếm được sự đồng cảm. Hắn trầm ngâm, lại ra vẻ thản nhiên lật xem quyển kinh văn trên bàn. Dáng vẻ Nhạc Tử Thú chấp mê rất đáng sợ, nhưng hắn không dám thẳng thừng vạch trần, chỉ đành lật một trang, trỏ vào câu kinh và đọc, “Hết thảy ân ái trên thế gian đều là vô thường, khó giữ được lâu.” Anh biết ý nghĩa của nó chứ?” Y gật đầu, “Ta biết.” “Thật sao?” Hắn dè dặt nhìn chồng mình. “Câu kế tiếp chính là,” Nhạc Tử Thú lại giảng, “Vì yêu mà sầu, vì yêu mà khổ; nếu ngươi không động lòng, cũng sẽ không đau khổ.” Phục Tâm Thần nhìn chằm chằm Nhạc Tử Thú. Khi thuyết pháp trông y vô cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ep-hon-moc-tam-quan/2786220/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.