🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 67

Edit: Thỏ

“Anh chỉ…. cái gì?” Phục Tâm Thần cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Nhạc Tử Thú thở dài nói: “Nếu phu nhân không đi cùng ta, vậy ta cũng chỉ có thể đưa phu nhân đi cùng.”

Phục Tâm Thần còn chưa kịp hiểu ra sự khác biệt thì đã ngửi thấy mùi máu tanh ngày càng nồng nặc. Một Omega bị đánh dấu chẳng thể chống lại được pheromone của kẻ đánh dấu – đây là khiếm khuyết về mặt sinh lý mà bọn họ không thể khắc phục được.

Hơn nữa, Phục Tâm Thần còn là một Omega mắc chứng rối loạn gắn kết!

Khi hít phải mùi pheromone quen thuộc, hắn bỗng mất hết khả năng kháng cự.

Nhạc Tử Thú không đành lòng nhìn vợ mình tổn thương nên đã dùng biện pháp “làm tình thật sảng khoái” để khiến hắn ngất xỉu.

Phục Tâm Thần bị giày vò đến mức ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại đã ở trong một chiếc xe rộng rãi.

Hắn sửng sốt: “Sao em lại ở đây?”

“Đây là khu trọng điểm của Kinh đô, không thể lái trực thăng bừa bãi được.” Nhạc Tử Thú đáp: “Ta chỉ biết lái xe.”

Đó không phải là điều Phục Tâm Thần muốn hỏi, hắn muốn biết tại sao mình lại xuất hiện trên xe một cách khó hiểu.

Hắn xoa xoa cái eo đau nhức của mình, thận trọng suy nghĩ, lúc này mới phát hiện ra người đưa hắn lên xe là Nhạc Tử Thú chứ còn ai nữa.

“Anh muốn chở em đi đâu?” Sau khi trải qua những biến cố liên tiếp trong vài ngày qua, Phục Tâm Thần dường như đã trở nên bình tĩnh hơn và có thể thản nhiên giao tiếp với Nhạc Tử Thú.

Mà kể cả y cũng cảm nhận được sự thay đổi ở Phục Tâm Thần.

Hắn không còn sợ hành vi ngang ngược của Nhạc Tử Thú nữa, ngược lại dần dần chấp nhận tình hình hiện tại.

Tốt quá.

Nhạc Tử Thú rất đỗi vui mừng: Y và bạn đời dường như ngày càng hòa hợp với nhau hơn.

“Đương nhiên là đưa vợ ta về nhà.” Nhạc Tử Thú cũng thẳng thắn trả lời.

Mí mắt Phục Tâm Thần giật giật: “Không phải em đã nói sẽ không quay lại cho đến khi suy nghĩ thấu đáo sao?”

“Đúng vậy.” Nhạc Tử Thú gật đầu: “Em đã nói rồi.”

Ngụ ý: Đúng vậy, phu nhân đã nói, nhưng ta không nghe.

Phục Tâm Thần dở khóc dở cười.
Hắn còn tự trách mình đã bị bộ dạng ngoan ngoãn vừa rồi của Nhạc Tử Thú ở khách sạn lừa gạt?

Y không phải là chú cún nhỏ đáng thương.

Đó không đơn giản là chuyện có thể xoa dịu bằng cách xoa đầu hay nói vài lời an ủi. Nhạc Tử Thú là một con thú hoang, Phục Tâm Thần lại luôn quên mất điều này.

Chiếc xe bon bon tiến về phía trước.

Phục Tâm Thần thắc mắc: “Mình đang đi đâu?”

Nhạc Tử Thú đáp: “Đến sân bay.”

“Sân bay? Chúng ta ngồi máy bay về à?” Phục Tâm Thần hỏi.

Nhạc Tử Thú trả lời: “Máy bay tư nhân của ta đang đỗ ở sân bay. Khi đến đấy, ta và em sẽ lên máy bay để rời khỏi Kinh đô và trở về thành phố Vô Danh.”

“Sau khi về thành phố Vô Danh chúng ta sẽ làm gì?” Phục Tâm Thần hỏi từng câu một, giống như đang giao tiếp với một đứa bé. Hắn rất kiên nhẫn và dùng giọng điệu rất thân thiện.

Nhạc Tử Thú nở nụ cười ngây thơ như trẻ con: “Về nhà!”

Phục Tâm Thần hỏi: “Anh có tiếp tục nhốt em không?”

“Chỉ cần em không bỏ trốn, ta sẽ không nhốt em.” Nhạc Tử Thú trả lời.

Phục Tâm Thần hỏi: “Nhưng anh sẽ tiếp tục theo dõi em, đúng không? Và anh không định tháo chip định vị trong người em, phải chứ?”

Nhạc Tử Thú đáp: “Ừm.”

Câu trả lời rất đơn giản và ***** khiến Phục Tâm Thần không nói nên lời.

Trước đây, y luôn suy nghĩ kỹ trước khi nói, những câu chữ được y trau chuốt kỹ lưỡng thường có hàm nghĩa mơ hồ và khó hiểu.

Nhưng giờ đây y đã cởi bỏ lớp vỏ cao quý của mình và bộc lộ hết tâm tư.

Nhưng hắn không cho rằng Nhạc Tử Thú vì thế mà trở nên dễ đối phó hơn.

Y không còn ý định ngụy trang nữa, mọi chuyện càng thêm phiền phức.

Bíp—bíp—

Một tiếng báo động đinh tai nhức óc vang lên từ bên ngoài.

Nhạc Tử Thú và Phục Tâm Thần đều giật mình, quay đầu lại thì thấy một chiếc xe cảnh sát đang đi tới từ ngã tư.

Nhìn thấy hai chiếc xe càng lúc càng gần, cửa sổ hạ xuống, Ngải Ni thò đầu ra ngoài, tay cầm loa phóng thanh hét lớn: “Xe phía trước, dừng lại ngay!”

Phục Tâm Thần kinh ngạc: “Chị họ? Chẳng phải chị ấy đang dưỡng bệnh sao?”

Nhạc Tử Thú lạnh lùng nói: “Có lẽ cô ả nghĩ rằng ta sẽ bắt cóc em, nên gấp đến độ phải ra đây bằng được.”

Phục Tâm Thần vô cùng sửng sốt.

Trên thực tế, suy đoán của Nhạc Tử Thú gần như đúng rồi.

Cuồng Hoa biết Nhạc Tử Thú đã đưa Phục Tâm Thần rời khỏi khách sạn, dù sao y đã đánh Cuồng Hoa trước, sau đó mới đi tìm Phục Tâm Thần.

Cuồng Hoa cãi nhau với Nhạc Tử Thú, cảm thấy chuyện đã xong, không có ý định tiếp tục xen vào hôn nhân của người khác.

Vì vậy gã đi thẳng đến tìm Ngải Ni và nói rằng mình đang chuẩn bị rời khỏi Kinh Đô. Ngải Ni chỉ trông thấy Cuồng Hoa chứ không thấy em họ mình, nên bèn hỏi một cách lo lắng, “Em tôi đâu?”

Cuồng Hoa thành thật đáp, “Cậu ta bị Nhạc Tử Thú bắt về.”

Ngải Ni sửng sốt, nhìn vào khuôn mặt bầm tím của Cuồng Hoa, “Có phải Nhạc Tử Thú đã đánh vào mặt ngài không?”

“Đúng vậy.” Cuồng Hoa thừa nhận, “Nhưng con lừa trọc cũng bị ta đấm lại, ăn một quyền ngay bụng còn gì, chẳng qua mặc áo che nên không thấy thôi.” Gã bổ sung thêm các chi tiết khác nhằm giữ gìn thể diện.

Có lẽ cảm thấy chủ đề này không thích hợp để nói nên Cuồng Hoa đã dứt khoát chào tạm biệt. Ngải Ni nhìn tay đạo sĩ vội vã rời đi, trong lòng tràn đầy bối rối.

Cô vốn cho rằng Nhạc Tử Thú là một người hung hăng và tàn nhẫn, nếu đã từng muốn ám sát cô thì còn điều gì y không làm được nữa?

Nhạc Tử Thú đánh bại Cuồng Hoa, còn dám mang Phục Tâm Thần đi?

Đây là Kinh đô!

Dưới chân hoàng đế!
Sao có thể vô pháp vô thiên như vậy?

Ngải Ni lo lắng cho sự an toàn của em trai mình nên không thể quan tâm đến bất cứ điều gì khác, cô lê cơ thể bị thương trở lại đồn cảnh sát để kiểm tra camera giám sát – có thẩm quyền cao nên chuyện đó cũng đơn giản thôi, thông qua hệ thống giám sát trực tuyến cô nhìn thấy bị Nhạc Tử Thú đưa ra khỏi khách sạn trong tình trạng hôn mê.

Điều này càng khiến Ngải Ni tin rằng Nhạc Tử Thú là một kẻ ngoài vòng pháp luật, to gan bắt cóc người giữa ban ngày!

Đây là Kinh đô!

Nơi tôn sùng luật pháp tối cao.

Sao cứ làm như nhà hoang chết chủ thế?

Ban đầu Ngải Ni hứa sẽ không can thiệp vào chuyện gia đình của Phục Tâm Thần, điều này xuất phát từ nhiều lý do.

Nhưng giờ đây khi phát hiện Nhạc Tử Thú quá xấu xa và hắc ám, Ngải Ni không thể ngồi yên được nữa.

Cô nghĩ rằng chỉ cần ở Kinh đô, Nhạc Tử Thú sẽ không thể coi trời bằng vung được.

Nếu chờ đến lúc Phục Tâm Thần bị Nhạc Tử Thú đưa về thành phố Vô Danh thì đúng là hết cứu. Vì vậy, cô đã điều động một xe cảnh sát và hai cán bộ hỗ trợ đến giải vây cho em họ mặc dù đang bị thương.

Ngải Ni đuổi kịp xe của Nhạc Tử Thú, dùng loa phóng thanh hét lớn: “Tôi cảnh cáo lần nữa, nếu không dừng xe thì xem như chống đối người thi hành công vụ!”

Phục Tâm Thần nghe thấy mấy chữ “chống đối người thi hành công vụ ” thì vô cùng hoảng sợ. Hắn kéo Nhạc Tử Thú lại, nói: “Dừng xe nhé! Giải thích với chị họ đi anh.”

Nhạc Tử Thú cười hỏi Phục Tâm Thần: “Em định giải thích thế nào với cô ả? Nói rằng em tự nguyện theo ta?”

“Em…” Phục Tâm Thần sửng sốt.

“Hay là…” Nhạc Tử Thú nhéo cổ Phục Tâm Thần, “Em muốn để cô ta đưa em đi?”

Thú thật thì Phục Tâm Thần chưa suy xét kỹ.

Hắn không muốn quay về với Nhạc Tử Thú rồi sống cuộc đời vô định.

Nhưng nếu hắn xuống xe và quay lại cùng Ngải Ni, càng e rằng hai người bọn họ lại xảy ra xung đột.

Phục Tâm Thần rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Khi Ngải Ni thấy chiếc xe phía trước không thèm để ý đến mình, cô càng tức giận hơn: Cảnh sát tới còn cóc thèm để ý! Nhạc Tử Thú quả thực ngạo mạn thế là cùng!

Ngải Ni rụt đầu vào trong xe và định ra lệnh cho phụ tá lái xe. Cậu chàng trông như thể đã phát hiện ra điều gì đó khủng khiếp, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt: “Phanh xe bị hư rồi!”

“Cái gì?” Ngải Ni kinh hãi.

Nhạc Tử Thú không có ý định chống cự khi bị bắt giữ trên trục đường chính ở tỉnh Kinh đô. Y tự tin rằng mình có thể đưa vợ đi mặc cho Ngải Ni làm khùng làm điên.

Những gì y vừa nói chỉ nhằm để thử lòng Phục Tâm Thần mà thôi.

Vì vậy, y dự định sẽ từ từ dừng xe lại bên vệ đường và trả lời câu hỏi của Ngải Ni. Nhưng chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, xe cảnh sát từ phía sau lao tới, tông thẳng vào đuôi xe của Nhạc Tử Thú.

Rầm—

Túi khí bật ra.

Đôi con ngươi Phục Tâm Thần tràn ngập những hình ảnh trôi nổi.

Dường như có những sóng nước lăn tăn đang nhảy múa trước mắt.

Những bóng tròn lấp lánh xao động, hệt như ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống tán cây.

Trong cơn choáng váng, hắn mơ màng nhìn thấy cây hoa sứ.

Trong phòng trưng một bình hoa màu xám, viền hoa trắng như tuyết; nhụy vàng, lá xanh, tuy đơn giản mà đẹp.

Bên cạnh bình hoa là một chiếc sofa, nơi có hai đứa trẻ đang ngồi xem TV.

Đứa bé dựa đầu vào vai đứa lớn, hai mắt díp lại; rõ là chương trình trên TV không thu hút được sự chú ý của nó.

Tuy nhiên, đứa lớn lại chăm chú ngồi xem.

“Anh Tử Thú, sao anh lại thích xem phim hình sự vậy?” Nhóc Phục khẽ hỏi, “Lớn lên anh cũng muốn làm cảnh sát giống cha em sao?”

Tử Thú không nói nhiều, nhưng lại rất kiên nhẫn với bé con, nhả từng chữ một: “Không-có.”

Nhóc tì chớp mắt nhìn anh Tử Thú.

Nó phát hiện anh Tử Thú không thích xem phim hoạt hình, nhưng lại rất thích các chương trình pháp lý, hiện trường vụ án và phim kinh dị giết người.

Để làm anh Tử Thú vui, bé con sẽ cùng anh xem phim.

Nhưng nó lại không có khoái chí lắm, đành quay đầu nhìn bình hoa trên bàn, muốn đưa tay chạm vào những bông sứ tươi.

Tử Thú kéo nó ra: “Đừng chạm vào-có độc.”

Tay nhóc Phục mềm như bông, sờ rất thích, y bèn nhéo thêm hai cái.

Nhóc tì chu mỏ: “Chỉ nhựa cây mới có độc thôi ~~ Mà cũng hổng nghiêm trọng lắm! Lần trước uống vào em chỉ bị tiêu chảy.”

Nghĩ đến lần trước Tiêu Phù bị bệnh, Tử Thú càng không vui, nắm chặt tay Tiêu Phù hơn: “Không-được.”

Bé con cong môi, không nói nữa.

Nó vẫn rất nghe lời anh Tử Thú.

Tử Thú đưa tay xoa đầu đứa nhỏ.

.

.

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa.

Giọng nói của ông lão truyền qua cánh cửa gỗ mỏng: “Tiểu Phục có nhà không?”

Nó bèn đáp: “Là bác La phải hông?”

“Là bác đây!” Giọng của ông lão rất nhẹ nhàng.

Tử Thú nghe thấy âm thanh này thì buồn nôn, sắc mặt y lạnh tanh.

Nhóc tì chạy đến bên cửa, nói vọng qua khe: “Bác ơi, cha mẹ cháu không có nhà.”

Ông ta thừa biết, ông cố ý đến đây là vì Phục Kiến Phong và Kiều Dung Dung không có nhà.

Bé con vẫn còn nhớ lời cha mẹ dạy: Khi cha mẹ đi vắng, không được mở cửa cho bất kỳ ai.

Ông lão cố gắng dỗ dành vài lời, nhưng nhóc Phục từ chối mở cửa.

Ông ta không ngờ đứa trẻ này lại bướng bỉnh như vậy, đành phải xấu hổ bỏ đi.

Sau khi lão già rời đi, Tử Thú lạnh lùng nói: “Lão là đồ xấu xa.”

Bé có chút kinh ngạc: “Không thể nào? Bác La rất tốt.”

“Lão gớm ghiếc lắm.” Tử Thú cắn môi dưới, “Lão khi dễ mẹ anh.”

“A!” Tiểu Phúc còn quá nhỏ, không hiểu được ý nghĩa”khi dễ” trong lời Tử Thú, nhưng dù thế nào đi nữa, khi dễ là sai trái. Bé con cũng phẫn nộ, “Lão thật là xấu xa!”

Tử Thú rất buồn bực, quay người trở về phòng.

Nhóc Phục ngồi một mình ở phòng khách, lại nghe thấy những tiếng động lạ trong sân.

Nó đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy bác La đang lén lút đi lại ở sân sau.

Bé con ngạc nhiên.

Mặc dù còn nhỏ nhưng cậu bé biết rằng hành vi như vậy rất có vấn đề.

Nó nhớ lại lời Tử Thú nói, rằng bác La là người xấu.

Nó nhíu mày, tức giận suy nghĩ một lúc, bèn hái hoa sứ trong bình, đổ nhựa từ cành vào tách trà.

Ý tưởng của nó rất đơn giản: Uống thứ này sẽ gây đau bụng.

Nó muốn dạy cho lão ác ôn một bài học.

Vì vậy, bé con chạy ra sau nhà, cười ngọt ngào hỏi: “Bác La vô chơi hông?”

lão nghe thấy giọng nói của nhóc Phục thì giật mình, nhưng thấy nó cười vô tư, lão bèn vờ vịt bịa đặt: “Bác vào nhà là vì thấy cổng nhà không khóa… à, cha cháu bảo bác vào.”

Nhóc con gật đầu như thể tin tưởng, rồi dẫn ông ta vào nhà.

Lão già vui mừng khi thấy thằng nhóc không có chút phòng bị nào nên cũng đi theo nó vào trong. Sau đó thằng nhóc rót trà mời nước lão: “Bác ơi, uống trà đi.”

Lão đương nhiên chẳng ngờ rằng một thằng bé ngoan ngoãn như vậy lại đầu độc mình.

Sau khi bị bắt quả tang lẻn vào sân nhà người khác, lão cảm thấy có lỗi, miệng cũng khô khốc nên đã đồng ý uống trà.

Phục Tâm Thần đột nhiên mở mắt ra, bên trên là trần nhà trắng như tuyết.

“A…là mình…” Phục Tâm Thần lẩm bẩm, miệng khô khốc, “Là mình…”

“Con trai, con sao vậy?” Giọng nói của Kiều Dung Dung có vẻ lo lắng.

Phục Tâm Thần lúc này mới hướng mắt về phía giường bệnh, nhìn thấy cha mẹ đang hết sức căng thẳng.

“Cha mẹ…” Phục Tâm Thần choáng váng, có vẻ không hiểu tình hình hiện tại. “Sao hai người lại ở đây?” “

“Con và Nhạc Tử Thú gặp tai nạn giao thông, cảnh sát đã gọi cho mẹ.” Bà Kiều nói, “Cha mẹ nhanh chóng chạy đến đây.”

“Tai nạn giao thông… Tử Thú…” Phục Tâm Thần đột nhiên nhớ ra, đầu càng đau hơn. “Anh Tử Thú sao vậy?”

Khi Kiều Dung Dung và Phục Kiến Phong nghe thấy hai chữ “Anh Tử Thú”, sắc mặt đều tái nhợt.

Phục Tâm Thần nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của bọn họ, vì vậy thở dài và nói, “Con đã nhớ tất cả mọi thứ.”

Đôi vợ chồng há hốc mồm kinh ngạc: “Con… sao con nhớ được…”

“Con đột nhiên nhớ ra.” Phục Tâm Thần nhíu mày đau đớn, “Là con… là con khi đó…”

Kiều Dung Dung vội vàng che miệng Phục Tâm Thần: “Con đang nói gì vậy, thằng nhóc này? Con là…”

Phục Tâm Thần tách tay Kiều Dung Dung ra, giọng nghẹn ngào: “Chính con.”

Cảnh tượng năm đó dường như lại hiện ra trước mắt.

Chất độc phát huy tác dụng, môi lão chuyển sang màu đỏ thẫm kinh hoàng, toàn thân run rẩy ngã xuống đất và rên rỉ vì cơn đau dữ dội.

Nhóc Phục hoảng sợ: “Là em…là em… giết người…”

Tử Thú mím môi không nói gì, chỉ nhìn nhóc con đầy vẻ sợ hãi kia, một lát sau nói: “Không phải, là anh giết.”

Nói xong, Tử Thú cầm dao đâm chết lão già không còn sức phản kháng kia.

Phục Tâm Thần đưa cho ông lão nhựa cây sứ, mục đích ban đầu là để ông ta bị tiêu chảy.

Tử Thú mỗi ngày đều xem nhiều chương trình pháp luật và phim hình sự, tuy không thể trở thành chuyên gia về tội phạm hay nắm vững luật pháp, nhưng vẫn có những phán đoán cơ bản.

Nếu bỏ mặc lão chết vì trúng độc thì Phục Tâm Thần chính là kẻ giết người. Cho dù Phục Tâm Thần không cố ý giết người thì cũng không thể thoát tội và phải chịu trách nhiệm hình sự.

Nhưng nếu lão bị đâm chết trước khi chất độc phát huy tác dụng thì bé con sẽ vô tội.

Cho nên, Tử Thú không chút do dự mà ***** lão ta.

Dù sao đi nữa, y đã muốn lấy mạng thằng khốn kiếp này từ lâu rồi.

Phục Tâm Thần quên mất sự việc này vì chứng PTSD, đây là một niềm vui ngoài ý muốn với Nhạc Tử Thú.

Y cảm thấy điều này thật tốt, tạ ơn trời em đã quên đi.

Như vậy, em sẽ không phải gánh chịu bất kỳ tội lỗi và nỗi ám ảnh giày vò nào.

Hãy để anh nhận hết quả báo… thay em nhé.

“Mẹ cũng biết mà… đúng không?” Phục Tâm Thần ngơ ngác nhìn cha mẹ mình, “Cha cũng vậy…”

Phục Kiến Phong và Kiều Dung Dung nhìn nhau, thở dài rồi gật đầu.

“Lúc đầu, cha mẹ phản đối cuộc hôn nhân này. Sau đó, y nói rằng cha mẹ vẫn nghĩ y là một kẻ sát nhân tâm thần ư?” Kiều Dung Dung thở dài, “Cho nên, y đã phơi bày sự thật năm đó. Rằng lão ta…”

Trái tim của Phục Tâm Thần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Kiều Dung Dung rơi nước mắt: “Thì ra… lão giở trò đồi bại với con, nên Tử Thú mới ra tay giết lão.”

Phục Tâm Thần sửng sốt.

“Con ơi, con đã chịu khổ rồi…” Phục Kiến Phong cũng khóc, “Do cha không bảo vệ được con…”

Hắn bối rối.

Hắn suy nghĩ rất lâu mới hiểu ra: Nhạc Tử Thú nhất định đã nói dối Phục Kiến Phong và Kiều Dung Dung.

Không đời nào y lại kể với bất kỳ ai về vụ đầu độc của Phục Tâm Thần, ngay cả khi đó là cha mẹ ruột của hắn.

Để thay đổi ấn tượng của cha mẹ vợ tương lai về mình, Nhạc Tử Thú đã bịa ra một câu chuyện như vậy.

Không chỉ thế, y còn làm giả chứng cứ Phục Tâm Thần bị xâm hại.

Nhạc Tử Thú tìm được vợ của lão già ấy, ép bà ta nói với Phục Kiến Phong: “Chồng tôi đã xâm hại con trai ông.”

Phục Kiến Phong nghe vậy vô cùng chết lặng, sau khi lấy được niềm tin, hai người họ cũng đối xử khác với Nhạc Tử Thú.

“Nếu anh Tử Thú giết người không phải vì mắc chứng hoang tưởng bị hại, tại sao bác sĩ lại chẩn đoán anh ấy mắc bệnh tâm thần?” Phục Tâm Thần tiếp tục hỏi.

“Bởi vì khi y đâm người đó, tâm trí bị kích thích và phát bệnh”, Ông giải thích. “Y bị tâm thần phân liệt do bị ngược đãi khi còn nhỏ, trong lúc cảm xúc dồn nén quá mức thì lên cơn đâm chết người, vì vậy bác sĩ kết luận y phát bệnh khi gây án.”

Bởi vì Nhạc Tử Thú có tiền sử tâm thần, và giết người trong tình trạng tâm lý không ổn định, vì vậy  được xác nhận là ngộ sát. Đây quả thực là một điều may mắn, vì nó đã cứu Nhạc Tử Thú khỏi cảnh tù tội.
Phục Tâm Thần càng nghĩ càng sợ: “Sao con lại gặp tai nạn?”

Kiều Dung Dung trả lời: “Có người phá xe của Ngải Ni, phanh hỏng, khiến xe mất thắng đâm vào xe của hai vợ chồng con. Sau đó xe con tông vào xe phía trước… gây ra tai nạn giao thông liên hoàn.”

“Anh Tử Thú không sao chứ?” Phục Tâm Thần vội vàng hỏi.

“Con…con…” Kiều Dung Dung biến sắc: “Cảnh sát nghi ngờ Nhạc Tử Thú bắt cóc con?”

“Không, không có chuyện đó!” Phục Tâm Thần vội vàng xua tay.

Phục Kiến Phong chớp mắt, nghiêm túc nói: “Nhưng theo camera trích xuất của khách sạn, con đã rời khỏi đó trong tình trạng hôn mê. Hơn nữa, người ta còn phát hiện trong xe của Nhạc Tử Thú có dây xích, dây thừng và nhiều thứ khác…”

Phục Tâm Thần nghe xong thì hiểu ra, nhưng vẫn xoa xoa trán, nghiến răng nói: “Cái đó, cái đó là tình thú…” “

…” Phục Kiến Phong và Kiều Dung Dung nhất thời không biết nói gì.

Trong vụ tai nạn xe hơi này, người bị thương nặng nhất thực ra là Ngải Ni.

Vết thương cũ vẫn chưa lành và cô lại bị thương mới. May mắn thay, cô đã đủ may mắn để sống sót, nhưng sẽ phải nằm viện khoảng một tháng.

Theo điều tra của cảnh sát, chính chồng cũ của Ngải Ni là người đã đâm Ngải Ni nhiều nhát.

Sau khi bị đuổi khỏi Văn phòng Kinh đô vì một vụ bê bối tình dục, gã đã gia nhập băng đảng xã hội đen. Nhờ vào mưu hèn kế bẩn và mạng lưới quan hệ rộng rãi, gã nhanh chóng nổi lên trong băng đảng. Sau khi có được sức mạnh, điều *****ên gã làm là trả thù Ngải Ni.

Nói cách khác, vụ ám sát Ngải Ni không liên quan gì đến Nhạc Tử Thú.

Sau khi hiểu lầm được giải quyết, Ngải Ni cảm thấy rất hối hận và thành tâm xin lỗi Nhạc Tử Thú.

Nhạc Tử Thú không bị thương nghiêm trọng, cũng không bị tình nghi phạm tội, y nhanh chóng đưa Phục Tâm Thần về nhà an toàn.

Lần này, Phục Tâm Thần tình nguyện đi cùng y về.

Phục Tâm Thần đi theo Nhạc Tử Thú và gọi y là “Anh Tử Thú” như trước.

Hắn không còn hỏi về quá khứ của Nhạc Tử Thú nữa.

Mà y cũng không nhắc tới.

Nhạc Tử Thú dường như đã nhận ra Phục Tâm Thần đã nhớ lại mọi chuyện.

Nhưng vì hắn không nói rõ nên Nhạc Tử Thú cũng không hỏi nữa.

Chỉ có một loại cảm tho6nf sâu sắc nào đó ẩn chứa giữa hai người họ.

Khi trở về cây sứ, Phục Tâm Thần dường như nghĩ ra điều gì đó, bèn hỏi y: “Anh đã theo dõi em, tại sao phải đợi đến năm 28 tuổi mới tìm em?”

Nhạc Tử Thú dừng lại, mỉm cười nói: “Phu nhân, có phải em đang trách ta sum họp với em quá muộn không?”

Gò má của Phục Tâm Thần hơi nóng, một lúc sau anh gật đầu.

Tâm trạng y cực kỳ tốt: Xem ra phu nhân không còn để ý đến hành vi theo dõi kỳ lạ của ta nữa. Em ấy chỉ muốn ở gần ta thôi.

Nhạc Tử Thú trả lời: “Sau khi hết thời hạn truy tố, ta sẽ liên lạc với em.”

Phục Tâm Thần sửng sốt.

Đây có phải là thời hiệu truy tố tội đầu độc của Phục Tâm Thần không?

Theo luật pháp của Đế quốc phương Đông, thời hạn truy tố hình sự tối đa là hai mươi ba năm.

Mặc dù Nhạc Tử Thú đã biết chuyện Phục Tâm Thần bị đầu độc, nhưng vẫn cực kỳ cẩn thận và thận trọng.

Nhạc Tử Thú không chắc liệu việc lại gần Phục Tâm Thần có gợi nhớ đến mối liên hệ giữa họ – mối liên hệ giữa những tội ác hay không.

Tuy khả năng này rất nhỏ nhưng Nhạc Tử Thú vẫn rất để ý.

Y nhìn Phục Tâm Thần từ xa, muốn mỗi ngày đều đến gần hắn hơn.

Nhưng y vẫn đợi đến khi hết thời gian truy tố mới tiếp cận hắn.

Nhạc Tử Thú rõ ràng là người phỉ báng tăng lữ và Đạo giáo, nhưng y lại khắc Kinh Kim Cương trên người và tụng niệm thành kính mỗi ngày mà không ngừng nghỉ dù chỉ một ngày.

Bởi vì Kinh Kim Cang có thể cứu người thoát khỏi tội giết người và tiêu trừ nghiệp chướng.

Nhạc Tử Thú tụng kinh để tích đức cho Phục Tâm Thần.

Y nắm tay vợ mình, nhìn hai đóa hoa sen trên Tử Đài.

Phục Tâm Thần hỏi: “Em có thể đi làm lại được không?”

“Ta có thể tiếp tục ‘theo dõi’ phu nhân không?” Nhạc Tử Thú hỏi.

Ý của Nhạc Tử Thú khi nói đến “theo dõi” tất nhiên là ám chỉ đến việc sử dụng nhiều phương tiện và thiết bị khác nhau để theo dõi, giám sát và nghe lén Phục Tâm Thần.

Hắn bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng gật đầu: “Nếu như điều này có thể khiến anh vui vẻ.”

Nhạc Tử Thú lập tức lộ ra vẻ mặt vô cùng vui vẻ.

Phục Tâm Thần không ngờ chồng hắn lại có thể cười sảng khoái như vậy.

Giống như bầu trời quang đãng sau cơn bão.

-HẾT-

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.