Roran đã nhổm mình khỏi ghế, sẵn sàng rút cây búa từ thắt lưng khi nghe đến tên cha. Chỉ một điều ngăn anh nhảy tới đánh cho Jeod bất tỉnh: đó là "Vì sao ông ta biết Garrow".
Loring và Birgit cũng đứng bật dậy, rút dao từ tay áo ra. Cả thằng Nolfavrell cũng lăm lăm lưỡi dao găm.
Jeod không hề nao núng trước những con người đằng sát khí, chỉ lặng lẽ hỏi:
- Cháu là Roran, phải không?
- Sao ông biết?
- Vì Brom đã đưa Eragon tới đây và vì cháu rất giống người em họ. Khi ta thấy hình cháu và Eragon, ta biết là triều đình đang truy lùng cháu và chắc chắn cháu phải chạy trốn. Nhưng...
Nhìn ba người kia, ông lắc đầu:
- Nhưng dù có giàu tưởng tượng đến đâu, ta cũng không thể ngờ cháu đem theo toàn bộ dân làng Carvahall.
Sững sờ, Roran buông mình lại xuống ghế, cây búa đặt ngang đùi:
- Eragon đã tới đây?
- Phải, cả Saphira nữa.
- Saphira?
Một lần nữa, Jeod tỏ ra kinh ngạc:
- Vậy là cháu không biết sao?
- Biết gì?
Đắn đo một lúc lâu, Jeod nói:
- Ta nghĩ đã đến lúc chúng ta đừng đóng kịch nữa, Roran Garrowson ạ. Hãy trò chuyện cởi mở, đừng e dè gì. Ta sẽ trả lời tất cả những câu hỏi cháu cần biết, như vì sao triều đình truy lùng cháu, nhưng đáp lại ta cần được biết vì nguyên nào cháu tới thành Teirm... ta cần biết nguyên nhân thật sự.
Lão Loring lên tiếng hỏi:
- Nhưng vì sao chúng tôi phải tin ông, ông Jeod? Biết đâu ông chính là người của Galbatorix ?
- Tôi là bạn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/eragon-2-eldest-dai-ca/2391020/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.