Sơn Tùng đứng trước bàn nhìn đống giấy tờ sách vở chất chồng kia, ra chiều lười nhác nghịch chiếc bật lửa trong tay.
Cứ bật cháy rồi lại dập tắt hết lần này đến lần khác, chơi không biết chán. Ánh lửa leo loét lúc có lúc không càng khiến thư phòng trở nên lạnh lẽo hơn.
Tô Điềm Điềm: - Lý ra em nên đoán được từ đầu mới phải... Qủa nhiên là anh.
- Em cho rằng...
Cô hít sâu một hơi, ép bản thân mình phải nhớ đến chút rung động lúc sáng:
- Em cứ nghĩ rằng chúng ta có thể...
- Em nghĩ?
Sơn Tùng bật cười ngắt ngang lời cô, như thể vừa nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, anh ta vỗ mạnh lên bàn, tâm trạng đột nhiên trở nên vô cùng kích động!
- Em nghĩ ư!
Anh đột nhiên quay người lại, đôi mắt đỏ ngầu.
- Em nghĩ cái gì? Tô Điềm Điềm! Em nghĩ rằng tôi và em đều là kẻ ngu sao?! Tôi đã cho em cơ hội, tại sao em luôn lừa dối tôi!
Tô Điềm Điềm ra sức phản bác: - Em không có.
Sơn Tùng cười lạnh một tiếng, máy chiếu trong thư phòng đột nhiên được bật lên!
Hình ảnh được chiếu lên chính là cảnh Tô Điềm Điềm đi quanh quất tìm kiếm thông tin bối cảnh sau khi Sơn Tùng ra khỏi nhà!
Tô Điềm Điềm nghẹn lại không nói nên lời.
-...
Tình hình hơi phức tạp rồi, nhất thời cô không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng... Ai lại đi lắp lắm camera trong nhà như thế làm gì?
Tô Điềm Điềm bất giác quay đầu lại nhìn Sơn Tùng, chống lại vẻ mặt lạnh lùng cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/fanfic-son-tung-m-tp-nam-chinh-cu-luon-muon-giet-toi/1725703/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.