Sinh tê này không thể đốt, đốt lên sẽ có mùi đặc biệt, nó sẽ quyện vào quần áo, có thể qua lại với ma quỷ (1).
Tay Sơn Tùng cầm nắm hương liệu kia, tâm tình có chút hoảng hốt.
Hắn đã thử qua nhiều cách lắm rồi, giờ cũng không nhớ là nghe được những lời này từ ai nữa.
Có lẽ là từ bọn trẻ nô đùa ầm ĩ bên ngoài hàng rào tre, có lẽ là từ lão nhân vận quần áo lam lũ nhiều năm ở đầu đường. Cũng có lẽ chẳng qua là chính hắn ở trong mộng mị lẩm bẩm mấy lời si ngốc.
Những năm này hắn đi khắp núi non Đại Xuyên, viếng thăm vô số danh nhân ẩn sĩ, tìm tới thuật luyện hồn khóa hồn, cũng không kiêng dè dùng cả những cách bàng môn tà đạo. Nhưng cuối cùng vẫn là không phá nổi ranh giới âm dương.
Như mọi người vẫn nói: Thiên và nhân là hai nơi riêng biệt, mỗi người có một số mệnh khác nhau.
Nhưng hắn không muốn tin.
- Những thứ đó đều là giả. Nàng làm sao có thể rời xa ta, đúng không…
Một nắm hương liệu lại được thêm vào đỉnh, khói mê bốc ra càng nhiều.
Trong mùi hương ngày càng nồng đậm, hắn tỉ mỉ nhìn chằm chằm bức tranh kia. Một lát sau tầm mắt dần hoảng hốt, ngay sau đó trên tờ giấy vẽ bỗng nổi lên một ánh sáng u ám, bóng người màu đỏ lay động càng thêm rõ ràng.
Hắn vui sướng nheo mắt, hoảng hốt từ từ đưa tay về phía người kia.
Lần nữa mở miệng nói:
- Tới đây.
...
Tô Điềm Điềm nhìn Sơn Tùng ở trước mắt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/fanfic-son-tung-m-tp-nam-chinh-cu-luon-muon-giet-toi/1725727/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.