Khuôn mặt tái nhợt dựa vào tường.
Không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng.
Điềm Điềm nhìn chằm chằm vào trần nhà vài giây, lúc này tinh thần mới dần trở lại bình thường.
- Cậu tỉnh rồi à?
Âm thanh quen thuộc truyền đến bên tai, Điềm Điềm theo phản xạ quay người ra, trước mặt là một cô gái rất xinh đẹp tay cầm túi đồ lớn đang đẩy cửa bước vào.
Cô để túi đồ cạnh đầu giường, thuận tay ấn chuông nhỏ, vừa quay đầu sắp xếp lại bàn ăn vừa nói vu vơ chuyện gì đó.
- Bác sĩ khuyên tạm thời cậu không được ăn thức ăn có quá nhiều dầu mỡ, tớ mua cho cậu bát cháo ngô thêm chút đường trắng, rất bổ dưỡng thơm ngon, cậu sao đấy, sao lại khóc?
Điềm Điềm lắc đầu không nói, nước mắt cứ thế rơi xuống, không kiềm chế được.
-...Giấy.
Cô định mở miệng nói cảm ơn nhưng phát hiện cổ họng khản đặc không nói được.
Giai Giai vội vàng lấy giấy cho cô, giọng trách cứ:
- Cậu còn khóc nữa! Cậu thật là sao tự nhiên lại sốt cơ chứ? Trời thì nắng cậu bật điều hòa nhiệt độ thấp lại không đắp chăn, đến trẻ con còn khôn hơn cậu.
Điềm Điềm im lặng lau nước mắt, thì ra cô chỉ bị sốt thôi, những việc xảy ra trước đó sáng tỉnh dậy nhận ra bản thân nằm trên giường bệnh, cô cứ nghĩ cô mắc phải bệnh nan y khó chữa nào cơ.
-...Cậu không hiểm cảm giác sống đi chết lại là như thế nào!
Giai Giai trừng mắt nói:
- Ừ, tớ không hiểu đấy, vốn dĩ đang ngủ ngon giấc, bị ai đó của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/fanfic-son-tung-m-tp-nam-chinh-cu-luon-muon-giet-toi/392513/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.