Vanessa vẫn cảm thấy buồn bã. Đó không phải là tâm trạng cô cho phép mình lạm dụng thường xuyên. Hầu như lúc nào cũng có việc gì đó để làm, người nào đó để trò chuyện, điều gì đó cần ngẫm nghĩ, thứ gì đó để đọc hòng cải thiện tâm trạng của cô. Và hầu như lúc nào cũng có chuyện gì đó để cho cô ngạc nhiên, để vui thích, để bật cười.
Tiếng cười tốt cho tâm hồn hơn hẳn sự ủ rũ.
Nhưng có đôi lúc nỗi phiền muộn sừng sững như một bức tường đá. Thường là do có nhiều hơn một nguyên nhân và gần như không cách nào tránh được.
Tuần trăng mật của cô đã đi đến hồi kết. Và mặc dù niềm hạnh phúc không mong đợi đã lấp đầy những ngày và đêm của cô ở căn nhà bên hồ nước chắc chắn có thể theo cô về ngôi nhà chính và tới London ngày mai, cô không thể bắt mình dứt bỏ cái ý niệm là giờ đây tất cả đã thay đổi, rằng cô và Elliott sẽ không bao giờ gần gũi được như ba ngày qua nữa.
Nếu mọi chuyện chỉ có thế, dĩ nhiên, thì cô sẽ dứt khoát rũ khỏi bất cứ tâm trạng ảm đạm nào đang đe dọa. Liệu cuộc hôn nhân của cô sẽ đi về đâu hoàn toàn phụ thuộc vào cô. Nếu cô cho rằng có những chuyện sẽ thay đổi theo chiều hướng tệ hơn, thì chắc chắn là chúng sẽ như thế.
Nhưng Elliott đã đi vắng cả buổi chiều để coi sóc một vài công việc của điền trang. Chuyện ấy hoàn toàn dễ hiểu. Cô không mong là anh sẽ đi dạo và chèo thuyền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/first-comes-marriage/250345/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.