Một tháng sau sinh nhật năm đó, Dư Thuý vẫn luôn không muốn nhớ lại.
Đúng là không chống đỡ tốt như vậy.
Ngày ấy Dư Thuý ở trên giường bệnh suy nghĩ, quyết định không nói với ba mẹ.
Năm đó rời nhà đến câu lạc bộ Đao Phong đã thề son sắt, nói đây là lựa chọn của chính mình, sau này dù có thế nào, sẽ không để ba mẹ phải thay mình dưỡng già khắc phục hậu quả, bây giờ trở về nhà đòi tiền, mất mặt chỉ là thứ yếu, đi đến bước này còn quan tâm gì đến mặt mũi hay không mặt mũi, nhưng ba mẹ của mình có thiếu nợ ai đâu?
Ba mẹ đều là phần tử tri thức, có một đứa con trai tuổi nhỏ bỏ học đã đủ xui xẻo mất mặt, bây giờ tại sao còn phải vì chiến đội của mình trả nợ? Tại sao còn phải vì đồng đội của mình trả nợ?
Càng khỏi nói ba mẹ say mê học thuật, những năm nay hai vợ chồng cũng không tích góp được bao nhiêu tiền, tiền để dành trong nhà thật ra từ thế hệ ông ngoại truyền lại, đời ông để lại cho gia đình con gái của mình, bây giờ đi đòi tiền, không khác nào cướp đoạt tiền dưỡng lão của hai vợ chồng...Dựa vào ba mẹ cũng không thể dựa vào như vậy, quá thiếu đạo đức.
Tai hoạ không liên quan đến ba mẹ, thiếu nợ ân tình là mình, vẫn là tự mình trả.
Sau khi quyết định không nói với ba mẹ, Dư Thuý nhìn bốn người quanh phòng bệnh, gian nan hít thở sâu, mấy đồng đội không thể che giấu được.
Qua hai ngày, Dư Thuý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/fog-dien-canh/2597299/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.