- Dương Vỹ, Hổ Phách! Sao hai anh có vẻ mệt mỏi vậy? Tối qua không ngủ được sao? Lưu Ly nhìn hai người con trai đi bên cạnh mình quan tâm, đôi mắt của hai người này giống y gấu mèo.
- Nhờ ơn của em mà hôm qua anh được miễn phí vé xem phim kinh dị, ám ảnh cả đêm không ngủ được. Hổ Phách thở dài ngồi phịch xuống bên gốc cây.
- Hôm qua chị Noong khóc cả đêm, cứ làm như trong nhà có người chết vậy, rõ ràng anh đã cứu chị ta mà chị ta còn giận anh. Dương Vỹ đưa tay lên che miệng ngáp ngáp than thở.
- Chị ấy giận anh vì anh đã cứu chị ấy đó. Lưu Ly cười tinh quái. Bà quái vật ăn tạp đó từ xưa đến nay đều cuồng đàn ông. Phương châm của cô ta vốn là”già không bỏ, nhỏ không tha, xấu xa tốt đẹp gì cũng hốt hết”. Hôm qua tóm được con mồi béo bở như vậy hẳn là hạnh phúc lắm.
- Cô chủ! Sao lại nói vậy? Ghét cô chủ ghê! Chị Noong cắn chặt chiếc mùi xoa làm ra vẻ uất ức.
Hôm nay là ngày đi săn duy nhất trong năm, mọi người ai cũng tập trung ở bìa rừng từ sớm chọn cho mình nhóm năm người. Mục tiêu của cuộc săn là gà rừng, đội nào mang về được nhiều gà rừng nhất sẽ là đội chiến thắng, hạn chế và cấm tuyệt đối bắn giết các loài thú khác. Mới sáng sớm, Lưu Ly đã nhao nhao lên đòi ra đây, khỏi nói cũng biết cô bé háo hức cho cuộc vui này thế nào.
- Chào buổi sáng! Một giọng nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/forget-me-not/2153092/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.