Lưu Ly ngồi thu lu trong cái chòi nhỏ. Mưa vẫn chưa ngừng nhưng đã dịu đi, chỉ còn vài hạt nhỏ lác đác rơi xuống, gió lạnh vẫn ùa qua rét buốt. Lưu Ly thấy hơi buồn ngủ. Cơ thể cô mệt mỏi rã rời, cơn đói cồn cào trong bụng. Nếu bây giờ ngủ được một giấc thì tốt quá. Cô sẽ quên đi cơn đói đang cào xé, quên đi cái lạnh lẽo cắt da cắt thịt, quên đi cả nỗi đau đang nhức nhối trong lồng ngực mình.
Đôi mắt Lưu Ly chậm chạp khép lại, bên ngoài gió vẫn luồn qua mái tranh tạo ra những tiếng rít khe khẽ. Con rùa nhỏ trong lòng cô bé cố cựa quậy, cái đầu nhỏ dụi mạnh vào ngực Lưu Ly khiến cô bé tỉnh dậy. Gió từ bên ngoài thốc mạnh vào, bộ váy ướt sũng của Lưu Ly dính sát vào cơ thể khiến cô bé run lên bần bật, cơn buồn ngủ lại ập đến. Lưu Ly cố mở mắt ra. Trời lạnh như thế này mà ngủ gục cô sẽ bị cái giá rét giết chết.
Rồi Lưu Ly chợt cười buồn. Cô mới nghĩ gì thế này? Cô sợ chết ư? Cô vẫn chưa muốn chết à? Nhưng liệu cô có thể sống tiếp hay không? Với những tội lỗi mà cô gây ra liệu cô có được phép sống tiếp hay không?
Mưa vẫn rơi tí tách, những giọt nước nhỏ lăn nhanh từ trên mái xuống những cọng tranh trước cửa chòi. Gió rít qua khe khẽ tựa như tiếng thở dài của một ai đó. Cô bé cứ thế, dán ánh mắt vô hồn vào trời mưa đen tối để mặc cho thời gian trôi qua. Từ sau khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/forget-me-not/2153106/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.