Ngôn Cách ngồi xuống, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên bàn. Lệ Hữu đối diện cũng có tư thế như vậy, như thể hình ảnh phản chiếu của anh.
“Bác sĩ Từ bảo anh có lời muốn nói với tôi.”
“Gần đây nghiên cứu tâm thần của tôi có tiến triển. Nhưng họ không hiểu.” Lệ Hữu có khuôn mặt cực kỳ góc cạnh và đôi mắt đen thẫm. Lúc nói lời này, giọng hắn hơi châm biếm.
“Anh cho rằng tôi muốn nghe ư?”
Lệ Hữu cười: “Dĩ nhiên.”
“Vậy tôi nghe thử một lát.”
“Ngôn Cách, thời gian là tĩnh, thứ lưu động là con người.”
“Tại sao nói vậy?”
“Trên đời vốn không có khái niệm thời gian, nó là thứ loài người sáng tạo ra, nói thời gian không tồn tại, điều này không khó hiểu chứ?”
“Ừ.”
“Về phần con người, miễn là còn sống thì không ngừng di chuyển. Từ nhà đến ga tàu điện ngầm, từ ga tàu điện ngầm tới công ty, từ công ty tới nhà hàng, di chuyển bất cứ lúc nào. Nếu có một chiếc máy ảnh chụp hình người này liên tục, những bức hình nối liền sẽ tạo thành thứ gì?”
Ngôn Cách hoàn toàn hiểu lời hắn nói: “Bóng dáng người đó băng qua từng nơi anh ta đã đi qua, giống...”
“Con người giống một dòng sông.” Lệ Hữu nhếch khóe môi. “Anh ta là một dòng sông lưu động, mỗi người đều như vậy. Đan xen giao thoa với nhau.”
“Điều này có tác dụng hỗ trợ gì cho lý luận không gian tinh thần của anh?” Ngôn Cách hỏi.
“Mỗi con người là lưu động, thế giới tinh thần của anh ta cũng vậy. Tinh thần của mỗi người đều có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/freud-than-yeu/2505456/chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.