Dù đã làm vợ, làm mẹ nhưng cuộc sống của Chân Ý vẫn tự do tự tại, không hề có áp lực. Tuy đã có chồng, có con, công việc của cô vẫn muôn màu muôn sắc. Như Ngôn Cách nói, cô không phải hi sinh gì cho gia đình của họ cả. Vì thế, ăn tối xong, bình thường đều là cảnh tượng thế này: Chân Ý ôm máy tính ngồi trên sofa viết câu hỏi và câu trả lời cho đương sự, Ngôn Cách ngồi cạnh cô đọc sách, em bé ngồi dưới thảm chơi đùa, chốc chốc thì lắc mông bò, lát lát lại ngồi dưới đất nhìn tới nhìn lui phun bong bóng, khi thì cắn ngón tay bập bẹ bài hát mới học.
Trước khi tập đi, bé cưng thích tự bò. Tay chân ngắn ngủn cũng không thành vấn đề, cô bé hăng hái vô cùng, quơ quàng tay chân bò lổm ngổm, cái mông mặc tã giấy trông trắng trẻo mập mạp, quay tới quay lui. Khi thấy bố mẹ gọi mình, cô nhóc vui mừng, con ngươi như quả nho đen lấp lánh, kêu "a ô" một tiếng rồi ra sức chống tay bò đến. Thân hình nhỏ bé hổn ha hổn hển, khó khăn lắm mới bò đến trước mặt bố và mẹ, lại ra chiều thắc mắc. Cô nhóc khốn quẫn ngẩng cái đầu bù xù, hàng mày xinh đẹp cau chặt lại, nhìn mẹ rồi lại nhìn bố. Bố và mẹ đều ngồi trên sofa cao cao, ừm, mình phải ôm chân ai đây?
Ngôn Cách và Chân Ý đều nhìn cô nhóc, đôi mắt ẩn chứa nét cười.
Bé cưng phồng má, đôi mắt đen đảo một vòng. Mẹ là thức ăn của nó, bố là đồ chơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/freud-than-yeu/2505538/chuong-19-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.