Sáng thứ bảy Trang không đến quán tìm tôi, ban đầu tôi cũng không nhớ gì đến lịch hẹn với cô vì tuần này bận rộn nhiều việc linh tinh quá, nhưng lúc bảy rưỡi sáng cậu em trực cùng đến nhận bàn giao máy thì tôi mới sực nhớ ra mình có hẹn đổi lịch trực với cậu ấy để hôm nay có thời gian rảnh rỗi đi chơi.
Kiên nhẫn ngồi chờ đến chín giờ nhưng tôi vẫn không thấy bóng dáng Trang đâu, giờ này mà còn chưa đến thì chắc chắn cuộc hẹn sáng nay bị hủy rồi. Cô gái này sống theo cảm hứng lắm, có khi cô vẫn nhớ rất rõ lịch hẹn với tôi đấy, nhưng chỉ đơn giản là vì không có cảm hứng nên cô cứ thế hủy cuộc hẹn trong im lặng vậy thôi.
Nhưng đấy vẫn chưa phải điều kinh khủng nhất đâu các bạn ạ, một điều còn kinh khủng hơn nữa là Trang muốn tôi phải tự hiểu ra điều ấy cơ. Có lần tôi trách cô tại sao lỡ hẹn mà không báo lại một câu thì kẻ dị nhân ấy đã tuyên bố một câu gây sốc thế này: “Anh không thấy trời mưa sao?! Hơn nữa, kể cả không mưa mà không thấy em đến thì anh cũng phải tự suy luận ra lý do chứ, thế mới gọi là anh em tri kỷ được chứ!?”
Nghe xong tôi chỉ còn biết chào thua chứ chẳng biết nói gì nữa.
Biết tính Trang như vậy nên lần này tôi cũng chẳng buồn gọi lại, cố ngồi chờ cô thêm đến chín rưỡi rồi tôi đi lên tầng thượng thu mấy bộ quần áo phơi từ hôm trước, sau đó chọn đại một bộ trong đấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/from-hanoi/971656/chuong-1-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.