Tạ Thanh Úc từ đầu tới cuối tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, hắn nhìn Vệ Lễ ôm Triệu Hi Hằng đi xa, cổ họng ngứa một chút, ho khan hai tiếng. Không biết có phải là do khí hậu hay không, hắn ở Bình Châu một tháng mà gầy yếu đi rất nhiều, thậm chí thần sắc lộ ra có chút tiều tụy.
Hai người thị nữ thất kinh chạy tới, "Tạ lang quân bị cảm lạnh à ?."
"Bình Châu tháng 6 chỉ hơi ấm áp, còn chưa nóng, lang quân buổi sáng sớm hay tối muộn cũng mặc thêm ít xiêm y ngừa gió lạnh."
Tạ Thanh Úc yên lặng trở về, chỉ có chính hắn biết, đây không phải là phong hàn từ bên ngoài, mà là tâm bệnh.
Vệ Lễ ôm eo Triệu Hi Hằng, ngực của nàng đặt trên vai Vệ Lễ, cấn hơi có chút đau. Nàng ngọ nguậy, bộ ngực mềm mại cọ cọ lên vai Vệ Lễ, làm cho xương cốt hắn phát mềm.
Hắn vỗ sau lưng Triệu Hi Hằng một cái, "Đừng động, động nữa ta ném ngươi xuống làm mồi cho cá."
Triệu Hi Hằng cúi đầu, nhìn làn váy đang phất phơ cách mặt đất một khoảng của mình, còn có mũi chân như ẩn như hiện bên trong váy, đột nhiên hiểu.
Đây chính là Vệ Lễ làm theo như lời hắn, không thể để nàng bước ra khỏi sân một bước.
Đích xác, nếu muốn bước ra khỏi sân, tất nhiên là phải dùng chân, nhưng hiện tại hai chân nàng cách mặt đất một khoảng, là bị ôm ra , nên đây không gọi là đi ra.
...
Ừ, Vệ Lễ thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-benh-kieu-ta-song-doi-ca-man/208019/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.