Mặc dù là tháng 2, trời Bình Châu cũng tối cực nhanh, hai người từ trong tiền đường đi ra, trời đã đen như mực .
Triệu Hi Hằng nhìn bài vị vừa khóc vừa nói lảm nhảm, lúc ngừng lại thì mắt sưng đã giống cái hột đào, Vệ Lễ đưa tấm lưng dài cho nàng dán mặt vào, giúp nàng hạ nhiệt độ trên hốc mắt.
"Sao chàng còn chưa thay quần áo ra ?" Triệu Hi Hằng ôm cánh tay của hắn, dùng mu bàn tay hơi lạnh của hắn dán lên trên mia mắt của mình.
Trong lòng Vệ Lễ chua xót, hắn đến cùng cũng chỉ là bắt chước bừa, đúng là chọc cho người cười chê.
Triệu Hi Hằng coi cọ trong lòng hắn, vòng cánh tay qua hông của hắn, nghiêng nghiêng người nhìn hắn , "Vẫn là chàng trước kia đẹp mắt hơn, thế này ta còn không nhận ra chàng ."
Nàng làm nũng lại còn lời ngon tiếng ngọt như vậy, đột nhiên làm trong lòng Vệ Lễ không biết sao lại hiểu thoải mái chút, hắn cúi đầu, sờ sờ gương mặt nàng, mím môi, không nói một lời.
Trong lòng Triệu Hi Hằng yên lặng thở dài, vừa ngẩng đầu, liền hôn lên cánh môi hắn, "Đi đi, đổi xiêm y hai rồi hai chúng ta cùng nhau ăn cơm, ta đói bụng quá, chẳng lẽ chàng không đói bụng sao?"
Vệ Lễ lúc này mới đứng dậy rời đi, Triệu Hi Hằng than thở, đầy mặt u sầu lên, Tiểu Đào nhăn mặt lại theo, "Điện hạ, ngài thở dài cái gì vậy?"
"Suy nghĩ làm thế nào cho một tên ngốc tử biến thành thông minh." Triệu Hi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-benh-kieu-ta-song-doi-ca-man/208079/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.