"Nói lung tung!" Phía dưới có người phát ra tiếng.
Triệu Hi Hằng đưa mắt quét nhìn xuống, chỉ thấy quận thủ quận Tập An đầy mặt đỏ lên, bị phu nhân hắn che miệng kéo ngồi xuống, thấy ánh mắt mọi người đều quay sang đây đánh giá, phu nhân hắn cũng không tiện lại bịt miệng của hắn.
"Vịt vốn chỉ lấy cỏ dại ốc đồng cùng côn trùng làm món ăn chính, trừ phi bị đói cực kì thôi, làm sao có thể gặm thóc lúa? Chỉ cần khống chế số lượng vịt thả vào ruộng, phương pháp này, hơn phân nửa là có thể làm ." Hắn nói như chém đinh chặt sắt.
Đôi mắt Thẩm Đô An trừng to, vẫn liên tiếp nhấn mạnh, "Tiên sinh và đại nhân sẽ không gạt ta , đại nhân nuôi ta ăn mặc mười mấy năm, có đại ân đối với ta."
Vệ Lễ đá bàn một cái, "Nếu như ngươi thật sự không có một chút tác dụng nào, hắn điên rồi mới nuôi không ngươi mười mấy năm ! Còn có chuyện đi chỗ nào cũng mang ngươi theo sao ?"
Người bên dưới cũng không nhịn được bắt đầu bàn luận xôn xao, trách không được mỗi lần quận Giang Đông nộp báo cáo đều có thể được bình là "Ưu" đâu, hoá ra đều là có người chuẩn bị sẵn, sớm biết còn có thể làm như vậy, bọn họ cũng đều học theo một chút rồi .
Triệu Hi Hằng nhịn không được xoa xoa mi tâm, cảm thấy người trẻ tuổi này quá đáng thương, bị người lợi dụng xong cho một hạt lúa liền thấy người ta tốt; nếu hắn thực sự có khả năng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-benh-kieu-ta-song-doi-ca-man/208117/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.