Tên này chính là do con bé thích nha.
Thạch Lựu?
Vệ Thạch Lựu?
Hình như có vẻ hơi quê mùa một chút không ? Nghe cứ như tên tiểu nha hoàn nhà người ta ấy?
Triệu Hi Hằng lấy hoa ra đùa đùa con bé, tiểu gia hỏa chơi có chút mệt nhọc, há miệng thở dốc, nghiêng đầu qua lại ngủ .
Con bé mới sinh ra không lâu, trừ ăn ra chính là ngủ, nếu không phải bộ dáng mỗi ngày một nẩy nở trắng trẻo đáng yêu, thật sự là không có gì thú vị.
Thạch Lựu, Kim Anh, Kim Bàng, Đồ Lâm, Thiên Tương, Như Lưu, Đan Nhược, Sơn Lục Diệp, Châu Thất, đều là những tên khác nhau của hoa Lựu, Triệu Hi Hằng lấy mỗi thứ hai chữ ra, bảo Vệ Lễ làm cái thẻ, lại thỉnh bài vị đến lắc ống gỗ hỏi ý.
Tổng cộng trong bảy cái tên, nàng rất thích hai chữ "Đan Nhược" này , nghe vào tai thật thanh tú, giống một tiểu cô nương yểu điệu xinh đẹp.
Lần này cực kỳ thuận lợi, trong bảy cái thăm, rốt cuộc cũng rơi xuống một cái.
Vệ Lễ nhặt lên, lật cho nàng nhìn, "Không phải Đan Nhược, là Đồ Lâm."
Hắn lại nói, "Nếu nàng thích tên Đan Nhược, vậy chúng ta liền lấy tên Đan Nhược."
"Đừng đừng đừng." Triệu Hi Hằng nắm lấy tay hắn, thì thầm một trận, Vệ Đồ Lâm, ừ, nghe khúc chiếc gọn gàng hơn Đan Nhược nhỉ, tự nhiên một loại cảm giác thanh tú, đơn thuần lại xinh đẹp.
"Đồ Lâm cũng rất tốt."
Vệ Lễ nghe không ra cái gì, trong lòng hắn suy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-benh-kieu-ta-song-doi-ca-man/208181/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.