Triệu Hi Hằng còn chưa kéo tay áo lên khỏi hẳn cánh tay, Vệ Lễ trong lòng ôm Chi Chi, bên quai hàm một giọt nước mắt rơi xuống, đích xác còn thảm thiết hơn Tây Thi mắc bệnh mấy phần.
Lại thấy nàng đi tới, cuống quít dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Hắn thật sự bị bệnh rồi, tâm bệnh, tâm bệnh còn càng khó chữa hơn bệnh bình thường.
Triệu Hi Hằng tâm địa không cứng rắn, chợt thấy hắn khổ sở mà đau lòng .
Sao lại biến thành như vậy chứ, trước kia tuy rằng Vệ Lễ tính tình lão cẩu một chút , nhưng tinh thần cũng rất tốt.
Cho dù trước đây hai người luôn luôn cãi nhau, Triệu Hi Hằng vẫn hy vọng Vệ Lễ có thể phục hồi dáng vẻ như trước là tốt rồi.
Y sư nói phải để cho Vệ Lễ cảm nhận được ôn nhu, được tình yêu của người nhà.
Triệu Hi Hằng nghĩ, ôn nhu nàng rất rành nha !
Trừ phi ngẫu nhiên mắng mắng chửi người, nàng vẫn rất ôn nhu .
Từ hôm nay trở đi, không, từ giờ khắc này trở đi, nàng sẽ đối tốt với Vệ Lễ, khiến hắn chân chính cảm nhận được thế nào là thê tử ôn nhu, sau đó dẫn theo Chi Chi cùng Cẩu Đản làm cho hắn cảm nhận được gia đình ấm áp, vui vẻ như có nhi nữ song toàn.
Nàng lại gần, ôm lấy cổ Vệ Lễ, nhẹ nhàng gọi hắn, "Chủ công ~ "
Giọng điệu chuyển qua mười tám cung bậc, nũng nịu đến có thể vắt ra nước.
"Chủ công, người muốn ăn cơm hay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-benh-kieu-ta-song-doi-ca-man/208194/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.