Xe ngựa khiêm tốn liền ngừng trước cổng lớn phủ Định Quốc Công.
Khương Nịnh Bảo xuống xe ngựa, liền nhìn thấy được thân ảnh cao lớn đứng ở cửa, đôi mắt hiện lên vui mừng, khoé miệng cũng kéo ra nụ cười tươi đẹp.
Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc đứng tại chỗ.
“Quốc Công gia, chàng là cố ý đứng đây đợi ta phải không?”
Khương Nịnh Bảo nhẹ bước đi qua, vui vẻ mà ôm lấy cánh tay hắn.
Có lẽ là gần đến hôn kỳ, Khương Ninh Bảo gần đây cũng là rất thích xiêm y màu đỏ, mỗi lần đều mặc là màu đỏ thắm.
Ngày hôm nay, nàng cũng mặc một thân đỏ xinh đẹp, đuôi mắt, chân mày đều đậm ý cười, ánh mắt sáng ngời linh động, tựa như viên minh châu loá mắt, lộng lẫy mê người.
“Ừm.” Đáy mắt Định Quốc Công hiện lên dịu dàng, ánh mắt nhìn nàng chuyên chú, mấy ngày khônggặp lại có chút nhớ nhung.
“Nịnh Bảo, chuyện nàng dò la, ta đã xác nhận, cữu cữu nàng đúng thật là đi đường thuỷ đến kinh thành, có lẽ là hai ngày nữa sẽ đến.”
Vẻ mặt Khương Nịnh Bảo tràn đầy kinh ngạc cùng vui mừng.
“thật tốt quá, mấy ngày trước ta đã cho người dọn dẹp một toà nhà ba viện, vừa lúc để cho cữu cữu vào ở.”
Định Quốc Công gật đầu.
“Quốc Công gia, ta nghe nói giá y đã thêu xong, ta gấp không chờ nổi liền muốn xem giá y đẹp đến thế nào, chúng ta nhanh đi đi.” Khương Nịnh Bảo vui mừng qua đi, trong mắt tràn đầy chờ đợi, kéo cánh tay Định Quốc Công nhanh đi về phía trước.
Sống hai đời, đây là lần đầu tiên gả chồng, Nịnh Bảo cực kỳ coi trọng.
Định Quốc Công Tạ Hành mắt hiện ý cười, bước từng bước trầm ổn, cùng Nịnh Bảo sánh vai đi đến Vinh Hỉ Đường.
trên đường đi, bọn họ gặp được Tạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-cha-cua-nam-chinh/643425/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.