Giữa trưa thức dậy, Khương Nịnh Bảo, một mặt sáng ngời lôi kéo cánh tay Định Quốc Công vui vẻ chạy đến Vinh Hỉ đường ăn cơm cùng Tạ lão phu nhân.
Cơm trưa phong phú lại đẹp mắt, làm người muốn động ngón tay.
đã hai mươi tám năm, cuối cùng cũng có thể ngồi cùng con trai ăn chung một bàn, Tạ lão phu nhân trong lòng kích động, trong mắt đầy vui mừng, tự mình gắp đồ ăn cho Tạ Hành.
“A Hành, này là da vịt nướng giòn, là món tủ của đầu bếp, con nếm thử xem.”
Định Quốc Công tương đối là người nội tâm, nhưng đáy mắt cũng lộ ra vui mừng.
“Mẫu thân, người cũng nên ăn nhiều một chút.”
Tạ lão phu nhân mặt mày hớn hở gật đâu, khẽ nhìn Khương Nịnh Bảo, cười nói: “Nịnh Bảo, đây là canh mà ta cố ý sai nhà bếp làm, bổ máu bổ âm, lát nữa con uống nhiều một chút.”
“……”
Khương Nịnh Bảo mỉm cười gật đầu, gắp cho lão phu nhân thức ăn mà bà thích, nói đôi lời làm cho bà vui, khoé mắt nhìn nghĩa tử Tạ Cảnh Dực một cái, phát hiện hắn chỉ trầm mặc ăn cơm, so với thường ngày càng thêm thâm trầm lạnh nhạt, nhịn không được nhíu mi.
Vô lương tâm, lòng dạ đen tối, mặc kệ…. Cứ để hắn nghĩ sao thì nghĩ.
Lại nói, phần lễ vật gặp mặt Khương Nịnh Bảo cũng là cố ý nhằm vào tính cách Tạ Cảnh Dực mà chuẩn bị.
thật ra nàng vốn nghĩ trên viết lên giấy hai chữ tâm can, nhưng nghĩ đến từ tâm can bảo bối, trong lòng lại lạnh giá, lỡ như bị Tạ Cảnh Dực hiểu lầm thì không tốt, liền viết hai chữ lương tâm.
Thường ngày, hai người tuổi tác xấp xỉ nhau, cũng từng định thân qua, Khương Nịnh Bảo tất nhiên là sẽkhông cùng Tạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-cha-cua-nam-chinh/643431/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.