Cách một bình phong sơn thuỷ, Định Quốc Công hai mắt không chớp nhìn tiểu thê tử ưu nhã pha trà, trong mắt không tự giác hiện lên một ánh dịu dàng.
Lúc này, Tạ nhị phu nhân đã vào đến, phía sau còn mang theo hai tỳ nữ mặc đồ tơ lụa.
Tạ nhị phu nhân một thân hoa phúc, tóc cài trâm vàng, đính đầy châu ngọc, nhìn qua ước chừng hơn ba mươi, da thịt trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, là một phụ nhân xinh đẹp, cốt cách, không hổ là mẹ đẻ của nam chính trong sách, ngũ quan cùng Tạ Cảnh Dực có mấy phần giống nhau.
“Tạ phu nhân mời ngồi.”
Nịnh Bảo mỉm cười mở miệng, giọng nói uyển chuyển dễ nghe, dung mạo nàng vô cùng xinh đẹp, bỏ đikhí chất nhu nhược, vẻ đẹp thiếu nữ, làm cả người Nịnh Bảo lộ ra khí chất trong sáng gợi cảm, một ánh mắt, một nụ cười cũng đầy phong tình.
Tạ nhị phu nhân lần đầu tiên nhìn thấy Khương Ninh Bảo, hai mắt hiện lên khiếp sợ cùng không dám tin, lời đồn nói Khương Nịnh Bảo sinh ra đã là vô cùng xinh đẹp, khí chất hơn người, làm người kinh diễm.
Nhưng Tạ nhị phu nhân vẫn luôn cảm thấy đó là nói ngoa.
Thực ra bà đã gặp qua Khương Nịnh Bảo, chỉ là lúc đó nàng bất quá cũng chỉ mười hai, mười ba tuổi, ngũ quan xinh đẹp yếu ớt, cả người đều lộ ra hơi thở mong manh, dường như một cơn gió cũng có thể thổi bay.
Ba năm sau, ngũ quan Khương Nịnh Bảo vẫn xinh đẹp, nhưng khí chất lại hoàn toàn không giống, giơ tay nhấc chân, ưu nhã lại khí chất, nụ cười tươi đẹp đến mê người.
Nàng vẫn là tiểu cô nương nhu nhu nhược nhược trước kia sao?
Tạ nhị phu nhân đỡ trán, ngồi đối diện Khương Nịnh Bảo, nghĩ đến mục đích mình đến đây, liền đè
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-cha-cua-nam-chinh/643440/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.