"Lô quản sự!" Đông Viễn kích động kêu lên.
Lô Quảng không hơi đâu đáp lại, lo đánh liên tiếp vào chỗ hiểm của Tiết Đạt, đánh tới khi hắn ta khôngcòn hơi đâu đỡ nữa mới cùng người sau lưng bước lên trói hắn ta lại. Mà lúc này, Tú Vân cũng dắt Vũ huyện thừa đến, sau lưng y còn kèm theo mấy sai dịch, đúng thời điểm đến nhận người.
"Phu nhân, sao ngài lại đến đây?" Thấy Tú Vân- vừa nãy thông báo cho y đến, trực tiếp đến đứng sau lưng Lô Quảng, Vũ huyện thừa tùy ý lướt qua, tức thì sợ đến biến sắc.
trên mặt Hồ Ngọc Nhu còn vẻ tức giận, ba phần vì Tiết Sĩ Văn muốn giết cả nhà họ Triệu, mà bảy phần còn lại là bởi vì Lô Quảng. hắn biết rõ Tiết Sĩ Văn sẽ ra tay với Triệu gia, vậy mà hắn ta không đi cứu người, lại còn hớn hở chạy về hỏi cô rằng có muốn cứu người hay không. Điều này quả là... khôngtrách được Chu Thừa Vũ lại không để hắn ta theo bên cạnh!
"Vũ huyện thừa, trước tiên chúng ta nên vào xem tình hình cái đã!" Hồ Ngọc Nhu thực sự lo lắng, nếu Triệu Tịch Ngôn cứ thế mà chết, thế cũng thật đáng thương.
Đoàn người bước vào sân.
Triệu Tịch Ngôn vẫn chưa ra, Đông Viễn lắp bắp kể lại mọi chuyện, mặt Hồ Ngọc Ngu trắng bệch. Với trận hỏa hoạn lớn thế này, cậu ta lại trúng thuốc mê, vừa nghĩ thôi đã biết lành ít dữ nhiều! Nhưng, Đông Viễn không muốn đi vào cứu người, mà đám người đi theo Vũ huyện thừa nhìn vào thế lửa thế này, sợ là Hồ Ngọc Nhu chỉ vào bọn họ, thế là cả đám theo bản năng lùi lại.
Mà Hồ Ngọc Nhu không thể bắt người ta đi làm chuyện tìm chết.
Có điều cô đã đến, đã biết tình hình hiện tại của Triệu Tịch Ngôn, nhưng bảo cô trơ mắt nhìn Triệu Tịch Ngôn chết, thì cô không làm được.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-chang-nam-phu-nay/304915/chuong-66-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.