Mặt trời lên cao, ánh mặt trời chói mắt.
Tô Khanh Hàn không tình nguyện mà đi theo Đoạn Càn Mục tiến vào cửa thành Hàm Phong.
"Thừa Ngọc!"
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng kêu hưng phấn của Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn theo bản năng ngẩng đầu lên, hướng nơi xa nhìn lại.
Chỉ thấy một nam tử một thân bạch y bước uyển chuyển nhẹ nhàng đi tới.
Nam tử dung tư tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, từ đầu đến chân quý công tử tản mát ra một cổ khí chất nhẹ nhàng, treo ngọc diện ôn tồn lễ độ cười nhạt, cho người ta ấn tượng đầu tiên phi thường tốt đẹp.
Không chờ tên nam tử bạch y này đi tới, Đoạn Càn Mục lập tức bước chân lên, chủ động tiến lên nghênh đón, cười đến nổi không khép được miệng.
Tô Khanh Hàn thấy thế không nhịn được có chút kinh ngạc.
"Thừa Ngọc tham kiến Hoàng Thái Tử điện hạ."
Phạm Thừa Ngọc tất cung tất kính mà hành lễ với Đoạn Càn Mục.
"Ngươi khách khí với cô như vậy làm gì." Đoạn Càn Mục nói, tự mình nâng Phạm Thừa Ngọc dậy, "Miễn lễ bình thân."
Phạm Thừa Ngọc nhìn Đoạn Càn Mục, trên mặt cũng nở rộ ra mang theo vài phần thẹn thùng tươi cười.
"Mấy ngày này không gặp điện hạ, điện hạ dường như đã gầy đi."
"Đó là bởi vì cô quá nhớ ngươi." Đoạn Càn Mục một bên nói, một bên tự nhiên mà nắm tay Phạm Thừa Ngọc.
Tô Khanh Hàn nhìn Phạm Thừa Ngọc khóe môi tươi cười dường như sững lại một chút, gò má trắng nõn mang theo một chút nhàn nhạt ửng đỏ.
Người kia là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-dich-tuong-mieu-nhat-thanh/1683228/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.