Đoạn Càn Phi bị Tô Khanh Hàn chọc tức đến thiếu chút nữa hộc máu, hắn mới vừa vung cánh tay lên muốn cho Tô Khanh Hàn một quyền, kết quả bị Hàn Thù ngăn cản.
Hàn Thù quay đầu nhìn về phía Tô Khanh Hàn, gương mặt già nua lộ ra vẻ cáo già cười xấu xa.
"Thái Tử Phi, người đừng quên, người hiện tại cũng không phải là Đại tướng quân Cung Quốc, hơn nữa nếu lão thần nhớ không lầm, người hiện tại liền võ công đều bị phế phải không?"
"Muốn cùng Tam hoàng tử tỷ thí ngươi lại không phải ta, võ công ta phế hay không phế, có liên quan đến đại nhân gì đâu?"
"......" Hơi hé môi, Hàn Thù bị nghẹn không lời gì để nói, khuôn mặt thành màu gan heo.
"Được!"
Đột nhiên, Đoạn Càn Phi hét lớn một tiếng, phất tay áo, "So thì so, ai sợ ai?!"
"Cảnh Vương điện hạ không thể......"
Hàn Thù còn muốn ngăn cản Đoạn Càn Phi, nhưng mà đã không kịp nữa rồi.
Chỉ nghe xoạch một tiếng, Đoạn Càn Mục tùy tay rút bội kiếm bên hông thị vệ ra, thân kiếm minh hoảng chói mắt, còn chưa thấy máu đã bộc lộ mũi nhọn.
Nháy mắt, văn võ bá quan ở đây lặng ngắt như tờ.
Toàn bộ Thúy Hà Viên tràn ngập sát khí từ trên người Đoạn Càn Mục phóng xuất ra.
Một giọt mồ hôi lạnh theo thái dương chảy xuống, Đoạn Càn Phi mếu máo, sắc mặt tức khắc trở nên xanh mét.
"Không phải chứ? Hoàng huynh tới thật sự?" Đoạn Càn Thuần quơ quơ chén trà trong tay, một vẻ xem náo nhiệt không chê lớn chuyện.
Lâm Vân lập tức đứng lên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-dich-tuong-mieu-nhat-thanh/1683282/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.