"Thừa Ngọc, hôm nay trời âm u, không khéo lát nữa trời sẽ mưa...... em còn muốn chơi nữa không?"
Ngửa đầu nhìn trời, Đoạn Càn Mục lẩm bẩm mà nói.
"Điện hạ muốn trở về sao?"
Nghe thấy Phạm Thừa Ngọc hỏi lại như vậy, Đoạn Càn Mục nhìn Phạm Thừa Ngọc, nhìn đến mức Phạm Thừa Ngọc toát mồ hôi lạnh, lập tức lắc đầu, "Không...... Cô sợ vạn nhất trời mưa sẽ xối ướt em, nếu bởi vì vậy mà em bị phong hàn, trong lòng cô sẽ không dễ chịu."
"Vẫn là điện hạ quan tâm Thừa Ngọc......" trên mặt Phạm Thừa Ngọc vui sướng tươi cười.
Đoạn Càn Mục gãi mặt, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Hắn đã cùng Phạm Thừa Ngọc ở trên hồ thưởng thuyền một đoạn thời gian rất dài, lúc này đỉnh đầu mây đen giăng đầy, cũng không phải thời tiết tốt để du thuyền, hắn không hiểu Phạm Thừa Ngọc sao lại cố chấp như vậy.
"Điện hạ......"
Lúc này, Phạm Thừa Ngọc nhẹ nhàng cất tiếng.
"Từ khi điện hạ cưới Thái Tử Phi, thời gian ta và điện hạ ở bên nhau đã giảm bớt rất nhiều."
"Thừa Ngọc......"
Vừa nghe Phạm Thừa Ngọc nói như vậy, Đoạn Càn Mục nháy mắt như bừng tỉnh.
Hóa ra, Phạm Thừa Ngọc làm vậy hết thảy đều là vì có thể ở bên cạnh hắn nhiều hơn một chút.
Nội tâm Đoạn Càn Mục rất cảm động, theo bản năng nắm lấy tay Phạm Thừa Ngọc.
Phạm Thừa Ngọc mỉm cười hơi gượng, có điều Đoạn Càn Mục chưa từng phát hiện.
"Thừa Ngọc, cô cũng muốn ở bên cạnh em thật lâu, về sau chỉ cần em rảnh, đều có thể đến Cảnh Dương Cung tìm cô."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-dich-tuong-mieu-nhat-thanh/1683295/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.