Khó chịu nhíu mày, Đoạn Càn Thuần bất ngờ, "Lời này của ngươi là có ý gì?!"
"Ý trên mặt chữ." Lâm Vân nhẹ nhàng đẩy Đoạn Càn Thuần ra, cúi đầu hành lễ, "Nhị hoàng tử, ti chức còn có chuyện quan trọng, ti chức cáo lui."
"Lâm Vân!"
Nhìn bóng dáng Lâm Vân vội vàng rời đi, Đoạn Càn Thuần hô to: "Không sai, em chính là đồ chơi của ta, định sẵn bị ta chơi cả đời!"
Bước chậm dần rồi dừng lại, Lâm Vân âm thầm cắn răng, thở dài một hoie, quay đầu hung tợn trừng mắt liếc Đoạn Càn Thuần.
Hắn không tức giận khi Đoạn Càn Thuần nói hắn là đồ chơi, trong lòng hắn cũng biết rõ, đối với Đoạn Càn Thuần quyền cao chức trọng mà nói, hắn chính là đồ chơi không hơn không kém.
Bởi vì hắn không nghĩ ra ngoạn trừ đồ chơi hắn còn có thể là gì.
Hắn tức giận là vì Đoạn Càn Thuần ở cửa phòng Đoạn Càn Mục hét to như vậy, nếu bị Đoạn Càn Mục nghe xong mà khiến Đoạn Càn Mục hiểu lầm, hắn nên làm thế nào cho phải.
Kết quả, Đoạn Càn Thuần chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Vân rời đi, mang theo một cổ oán khí.
"Ngươi muốn làm cái gì!"
Mệt mỏi ngồi xuống, Đoạn Càn Thuần một tay chống cằm, cười khểnh, tâm phiền ý loạn.
Trong phòng, Đoạn Càn Mục đang đút thuốc cho Tô Khanh Hàn.
Lúc này, Tô Khanh Hàn nằm ở trên giường, mặt tái nhợt, thoạt nhìn rất đáng thương.
"Người nhìn cái thân thể bạc nhược này, nào điểm giống võ tướng?"
Bị Đoạn Càn Mục chế nhạo, Tô Khanh Hàn không khỏi nhíu mày, phản bác:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-dich-tuong-mieu-nhat-thanh/1683310/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.