Bên ngoài rừng săn thú Hoàng gia.
Tô Khanh Hàn từ trong miệng hai tên thủ hạ Đoạn Càn Phi biết được Đoạn Càn Phi mang theo ma sáo tiến vào rừng rậm, hơn nữa hắn đã từng nghe nói qua ma sáo kia chính là tà ám chi vật có thể dụ dỗ hung thú phát cuồng.
"Không tốt!"
Ý thức được mục đích Đoạn Càn Phi là muốn mượn lần vây săn này diệt trừ Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn một bước chạy vụt đến con ngựa của thủ vệ gần đó, tùy tay đoạt cung tiễn của thị vệ, thả người nhảy lên ngựa cưỡi thẳng vào rừng săn thú hoàng gia.
"Thái Tử Phi!"
"Thái Tử Phi người không thể tiến vào!"
Bọn thị vệ tiếng la từ phía sau truyền đến, nhưng mà Tô Khanh Hàn lại ngoảnh mặt làm ngơ, bay nhanh thân ảnh rất mau liền biến mất ở nồng đậm rừng cây giữa.
Giữa rừng săn thú.
Đoạn Càn Mục chém bị thương hung thú thượng cổ, đồng thời chém tan sương trắng, có điều chính hắn cũng bị thương.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi càng thêm kích thích bản năng của hung thú, càng ngày càng nhiều hung thú thượng cổ giương nanh múa vuốt đánh úp Đoạn Càn Mục.
Tránh sau môt phiến đá lớn, Đoạn Càn Phi đắc ý dào dạt mà thổi ma sáo.
Ma sáo này là Phạm Thừa Ngọc giúp hắn tìm được, ở rừng săn thú hoàng gia mượn cơ hội vây săn diệt trừ Đoạn Càn Mục cũng là chủ ý Phạm Thừa Ngọc đưa ra giúp hắn.
Tuy nói hắn không hiểu sao từ trước đến nay Phạm Thừa Ngọc luôn với giao hảo Đoạn Càn Mục sẽ đưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-dich-tuong-mieu-nhat-thanh/300993/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.