Xe ngựa an tĩnh dừng trước cửa Cung Cảnh Dương, từ ban đêm mãi cho đến sáng sớm.
Xung quanh không có một bóng người, nhóm thủ vệ tuần tra và gác cửa sớm đã bị Đoạn Càn Mục đuổi đi.
Sáng sớm, ánh nắng tươi sáng.
Phạm Thừa Ngọc mới đến trước Cung Cảnh Dương đã bị xe ngựa trước cửa hấp dẫn.
Chiếc xe ngựa này vừa thấy đã biết không phải của hộ gia đình bình thường, hơn nữa người bình thường sao dám đổ xe ngựa trước cửa lớn tẩm cung của Thái Tử.
"Đây là......"
Trong tay cầm theo một hộp thức ăn tinh xảo, Phạm Thừa Ngọc hơi hơi nhíu mày, cẩn thận mà tới gần.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy trong xe ngựa có tiếng động.
Đoạn Càn Mục ngáp một hơi thoải mái dễ chịu mà duỗi người.
Tối hôm qua hắn thế mà củi khô lửa bốc điên loan đảo phượng với Tô Khanh Hàn ở trong xe ngựa, cả một đêm tận hưởng cá nước thân mật.
Trong đầu cầm lòng không đậu mà nhớ lại từng màn kích khích tối hôm qua, Đoạn Càn Mục không hiểu sao cảm thấy hoảng hốt.
"Ưm......"
Màng nhĩ bị tiếng muỗi kêu của Tô Khanh Hàn kích thích, Đoạn Càn Mục chớp chớp mắt, ánh mắt chột dạ.
Kỳ thật vốn dĩ hắn không có ý định làm đến bước cuối cùng, chỉ muốn thân mật với Tô Khanh Hàn một xíu cho đỡ thèm, rốt cuộc mục đích của hắn là để Tô Khanh Hàn yêu hắn, nếu lại cưỡng bách Tô Khanh Hàn, chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ?
Nhưng trong nháy mắt hắn và Tô Khanh Hàn môi chạm môi, hắn lại nhịn không được.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-dich-tuong-mieu-nhat-thanh/301002/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.