“Hi, Triệu Tuấn.” Giản Lộ kinh ngạc nhìn, giờ phút này, ở đây gặp Triệu Tuấn. Thật đã lâu không gặp anh, nhưng hình ảnh anh cười rộ lên thì vẫn như vậy, giống cậu bé to xác mà chân thành.
Triệu Tuấn đi đến trước mặt Giản Lộ, hạ bàn tay còn đang vẫy giữa không trung của cô xuống: “Có thể nhờ em một chút được không?”
Giản Lộ rút tay mình ra khỏi tay anh.
“Thật xin lỗi…” Triệu Tuấn giải cố lý giải lo lắng của cô.
Giản Lộ xấu hổ: “Không, không phải như vậy…”
“Có thể nhờ em một chút được không?” Triệu Tuấn chỉ sang một quán cà phê ở ven đường.
Giản Lộ khó khăn.
Giọng nói của Triệu Tuấn đã hơi khẩn thiết: “Chỉ vài phút thôi, sẽ không mất nhiều thời gian của em.”
Giản Lộ nhìn gương mặt của Triệu Tuấn, đã gầy hơn rất nhiều so với trước kia, mặc dù có thể thấy được anh đã rất tỉ mỉ chỉnh lại khuôn mặt trước khi ra khỏi cửa, râu cạo sạch, tóc chải chuốt cẩn thận, nhưng mà cô vẫn có thể nhìn ra nét cô đơn cùng tiều tụy trong mắt anh.
Giản Lộ mềm lòng, nhìn đồng hồ: “Nửa tiếng được không?”
Mắt Triệu Tuấn lập tức vui vẻ lên: “Được!”
Trong quán cà phê, Giản Lộ ngồi đối diện với Triệu Tuấn. Bên tai còn có tiếng nhạc nhàn nhã, nhưng mà không biết tại sao, quán cà phê của nước Mỹ không thể khiến Giản Lộ có cảm giác nhàn nhã như vậy.
Triệu Tuấn mở miệng trước: “Giản Lộ, đã lâu không gặp em.”
Giản Lộ cũng nói: “Đúng vậy, đã lâu không gặp. Anh… có khỏe không?”
Triệu Tuấn khuấy khuấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-lam-an-tham/424093/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.