Hơi thở mong manh như tiếng " mèo kêu ", quanh quẩn ở khắp phòng ngủ được dán chữ hỉ.
Thiếu niên ngày thường có thói quen để móng tay không ngắn, thật sự không thể nề hà, dùng sức cào ở trên lưng người kia, vẽ ra từng dấu quào bắt mắt.
Nam nhân sắp thoả mãn, dùng ngữ khí ác liệt dường như dụ dõ mở miệng: "Nói chữ " Xin anh", tôi sẽ buông tha em."
An Vô Dạng vừa nghe liền tạc mao: "Anh có phải là người hay không a!"
Tiếng nói trong trẻo, chính là bị ép buộc thành miệng khóc nức nở.
Nắm tay cầm lòng không được nện vào trên cơ thịt rắn chắc, phát ra tiếng " bang bang ".
"Em chỉ có chút sức lực thế này?"
Hoắc Vân Xuyên một chút cũng không để bụng, bởi vì chút sức lực nhỏ nhoi của An Vô Dạng, gãi ngứa cho hắn cũng không đủ.
Bất quá, khi dễ người quá mức tàn nhẫn, mất nhiều hơn được.
Cuối cùng hắn hưởng thụ xong một phen, cảm thấy mỹ mãn mà đi tắm rửa.
"......" An Vô Dạng nằm ở trên giường hô hô thở dốc.
Sảng khoái thì có sảng khoái, chính là rất mệt a.
Hai người đàn ông vật lộn, sẽ rất kịch liệt......
"Ui, eo tôi......" Đầy người thiếu niên đều là dấu vết ái muội, cậu trở mình, bò đến mép giường kéo ra ngăn kéo, bên trong đặt thuốc mỡ.
Liên tục hai ngày bị làm quá độc ác.
An Vô Dạng chính mình trở tay gian nan mà bôi thuốc mỡ, đột nhiên bị một đôi tay ngăn lại, trên đỉnh đầu cũng vang lên giọng nói của Hoắc Vân Xuyên: "Để tôi."
Hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-lao-cong-nha-giau/2258370/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.