Thật lâu về sau –”
“Nương, nương, người đã dậy chưa? Muội muội muốn gặp người –” Đại Bảo đập cửa...
Đại Bảo nhìn nữ oa gương mặt xinh xắn phía sau, lúc này bé đang ngậm tay một đôi mắt to chớp chớp nhìn cửa khép chặt. Sau khi thấy ca ca gõ cửa, dùng thanh âm mềm dẻo đặc thù của đứa nhỏ bập bẹ nói: “Nương – Nương, cửa cửa, Quả Quả, đi vào!”
Dương Nghi bắt lấy bàn tay to đang tác quái trên người mình, đẩy đẩy nam nhân không ngừng kích thích mình ra, thở hổn hển nói: “Ta giống như nghe nói giọng Đại Bảo và Quả Quả --”
Nam nhân mặt không đổi sắc, “Nàng nghe nhầm –” Động tác dùng eo không dừng.
“Nhưng là –” Dương Nghi cũng bị đâm đến nói năng lộn xộn.
Thấy lúc này mà Dương Nghi còn phân tâm, nam nhân hơi híp tròng mắt, ra vào nhanh hơn. Rất nhanh, Dương Nghi đã bị khoái cảm ngập trời chộn vùi, không nhớ rõ chuyện vừa rồi.
Lúc này Đông Mai vừa vặn đi qua, nhìn thấy hai người, bên người còn không có một người làm nào, kinh hãi: “Tiểu tổ tông của ta, người hầu hạ bên cạnh hai người đâu?”
“Quả Quả tìm nương, ma ma không, không để, đánh đánh –” Quả Quả bĩu môi, ngọt ngào ngây thơ cáo trạng.
Đại Bảo lập tức tiếp miệng, “Muội muội muốn gặp nương, ta thấy khoảng cách không xa liền dẫn muội ấy qua đây. Đông Mai. Cha và nương ở bên trong đó đúng không? Chúng ta gõ cửa thật lâu, bọn họ cũng không mở --” nói xong lời cuối cùng, Đại Bảo mặt đen kịt. Thật kỳ quái, vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-lao-nam-nhan/395953/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.