Phiên Vân hôm nay thật khó xử, y nói thế nào thì vương gia cũng không chịu ăn cơm, chỉ trầm mặt ngồi đó. Phiên Vân cũng không biết nên khuyên thế nào, hắn chính là vì y giúp hắn đi đại tiện mà thôi bản thân liền như vậy.
Đúng là mất mặt đó nhưng y không ngại hắn ngại cái gì, lần này không muốn hạ mình nữa, Phiên Vân nói: " Người trách ta nên không ăn cơm ta nấu, do ta đút đúng không?"
Hắn không trả lời, Phiên Vân nói: " Được rồi, vậy ta đi là được chứ gì?"
Ngôn Phong cũng chẳng có phản ứng, bao nhiêu lần y dọa nạt như vậy nhưng cứ bỏ ra ngoài một lúc lại trở vào mà cười nói. Mặc kệ người đi mất hắn vẫn ngồi im đó.
Thời gian trôi qua khá lâu nhưng vẫn chẳng thấy người trở lại, bàn cơm phía xa cũng đã nguội cả. Qua một buổi sáng đến trưa thì hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng, lo lắng xong lại suy nghĩ. Đi rồi cũng tốt, không cần ở chỗ hắn chịu cực nhọc uất ức nữa.
Hắn ba năm sống đều là như vậy, chỉ mới mấy ngày cần gì để tâm đến tiểu nha đầu mới lớn này. Cho dù hắn thật sự để tâm, nàng ở bên hắn cũng chẳng có tương lai.
Nghe tiếng bước chân, cho rằng Phiên Vân trở lại mới nhìn ra cửa. Ngôn Phong không ngờ lại nghe thấy tiếng của nữ nhân: " Sao lại không có ai canh chừng, Đàn Lục Nhi không có bên trong sao?"
" Lư Thương tỷ." Sau đó là tiếng của một trong hai nha hoàn ở tây phòng: " Đàn cô nương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-nguoi-lam-tieu-thiep-lay-nguoi-ve-lam-hoang-hau/2641418/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.