Tôi đứng ven đường, không hề giữ hình tượng thục nữ mà xé một xâu thịt dê nướng đỏ thẫm to đùng trong tay, còn thỉnh thoảng hít hà một chút, dù sao trời cũng tối, không ai biết tôi.
Bên cạnh có một bóng đen che đi ánh đèn đường, tôi không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn lên, suýt chút nữa bị dọa tới mức rơi miếng thịt trong miệng, Viên Lãng!
"Chồng, hôm nay không phải chủ nhật. Anh..Anh sao lại về?" Tôi ấp a ấp úng trong miệng, nhìn trái nhìn phải xung quanh mà đánh trống lảng. Bộ dạng này bị anh nhìn thấy, hình tượng tôi tốn công tốn sức dựng nên đã bị hủy trong chốc lát.
Viên Lãng nhìn tôi, lại là dáng vẻ cười như không cười quỷ quái này.
Tôi đỏ mặt: "Nhìn gì mà nhìn? Em tan làm, lười nấu cơm, anh lại không nói sẽ về..."
Chỉ thấy Viên Lãng gỡ quân hàm trên vai xuống, lại đặt mũ lên vai.
Mũi chân đá đá tôi: "Ngồi xổm xuống."
Anh ngồi xuống, quay sang nhìn Tiểu Tân Cương hét: "Nướng năm mươi xâu, phải dày một chút."
Tôi nhìn anh chằm chằm: "Nhiều quá không?"
"Muốn ăn thì phải ăn cho thống khoái, đỡ phải lo lắng mà ăn, tới mức uất uất ức ức."
Hai người ngồi xổm ven đường, vừa xé thịt dê vừa anh một hớp em một hớp uống bia lạnh. Viên Lãng nghe tôi nói chuyện lặt vặt trong công ty, cười tới mức rực rỡ như ánh mặt trời.
Thấy anh ăn thống khoái, cười thống khoái, tôi chợt phát hiện mình rất có cảm giác thành công. Người vợ có thể khiến chồng vui vẻ hẳn cũng được coi là người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-vien-lang/563493/quyen-3-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.