Sắc mặt Tạ Ngọc trở nên tái xanh rõ rệt.
May mắn thay, hắn đang mang miếng cao su ngụy trang để che mình lại nên không bị mất bình tĩnh ngay tại chỗ.
Hắn thở nhẹ một hơi, nói một cách bình tĩnh nhất có thể: “Thật sao? Hôn nhân không phải chuyện nhỏ, ngươi đã tìm hiểu kỹ về tính cách cũng như gia cạnh của hắn ta chưa?”
Tạ Ngọc không nhịn được nói: “Có muốn ta tìm hiểu chuyện này cho ngươi không?”
Mặc dù giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, nhưng khi lắng nghe kỹ, hắn phát âm rất nặng nền, như thể từng chữ đều từ kẽ răng hắn thoát ra.
Thẩm Xuân cố ý cười nói: “Không cần đâu, hắn là cháu trai của sư phụ ta, vừa tốt bụng vừa anh tuấn!”
Tạ Ngọc cảm thấy giữa lồng ngực đau nhói, không nhịn được ho khan vài tiếng, lấy tay che miệng lại. Sự rung chuyển ở ngực và bụng ảnh hưởng đến vết thương, lại gây ra một cơn đau nhói khác.
Thẩm Xuân vội vàng nói: “Thường thúc, ngài đã lớn tuổi, không thể hứng gió nữa, thúc mau quay về nghỉ ngơi đi.”
Tạ Ngọc: “...”
Hắn thật sự sợ mình sẽ bị tức chết nên cố kìm nén lại, tức giận bỏ đi.
Thấy cuối cùng cũng đuổi được người đi. Thẩm Xuân thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu nghĩ cách ứng phó cho buổi hẹn ngày mai.
Theo đề nghị của Chu phu nhân, không cần phải đặc biệt đến để gặp bà ấy. Bà ấy có thể mời cháu trai về nhà dũng bữa để tránh sự bối rối cho cả hai bên nếu như cháu trai không vừa ý.
Không ngờ, nàng cùng Chu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-ngoc-lang-that-boi-tuu/2746772/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.