Thẩm Xuân đột ngột rút tay về, có chút lúng túng liếc mắt sang chỗ khác: “Vậy chàng cũng không cần cứ mãi cười với ta như thế, dọa người ta sợ chết khiếp. Chàng vẫn nên bình thường một chút thì hơn!”
Biết rõ ngọn ngành rồi, nàng cũng không muốn dây dưa với Tạ Ngọc thêm nữa: “Được rồi, nếu chàng không có chuyện gì thì mau đi làm đi, ta nghỉ chút rồi cũng phải tới chuồng ngựa giao lương thực.”
Tạ Ngọc đưa tay đè lên ngực, khẽ liếc nàng một cái đầy oán trách: “Chỉ e xương ngực ta đều bị ngươi đánh đến nứt cả rồi.”
Thẩm Xuân nào chịu tin lời hắn, lập tức đứng dậy xua tay đuổi người: “Bớt giở trò đi, xương ngực mà thật sự nứt rồi, chàng còn ngồi đây nói năng rành rọt được chắc? Đi đi, nhanh chân lên một chút!”
Tạ Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, liền đứng dậy đi.
Hiện tại ở Thiên Mã Tràng xuất hiện mấy vị áo gấm thanh niên tiểu tướng, hình như là đến chọn chiến mã. Thẩm Xuân ban đầu cũng không để tâm, đang định gọi người đến dỡ lương thảo, thì thấy mấy kẻ kia đứng dưới tàng cây cách đó không xa, chỉ trỏ về phía Tạ Ngọc. Trên mặt ai nấy đều là vẻ cười cợt chế giễu, giữa lông mày lộ rõ sự khinh miệt và xem thường, thái độ vô cùng ngạo mạn.
“Các ngươi nhìn xem, kia thật là Tạ Ngọc sao? Hắn thật sự đang chăm ngựa à?!”
Một người trong nhóm thanh niên bật cười ha hả, giọng điệu không giấu nổi mỉa mai. Những người còn lại cũng đồng loạt cười rộ lên, ánh mắt đầy châm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-ngoc-lang-that-boi-tuu/2746778/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.