“Chu Nghĩa Minh đã bị bắt và áp giải về quy án rồi sao?” Trong tay Tạ Ngọc cầm hồ sơ, sắc mặt thản nhiên.
Trường Lạc gật đầu: “Đã phái sai dịch đưa người về quy án rồi, chỉ có điều hắn sống chết không chịu mở miệng, chỉ một mực nói rằng Thẩm Xuân có ý đồ chiếm đoạt gia sản của Chu gia, vì nôn nóng nhất thời nên hắn mới đi vào con đường tà đạo, muốn tung tin đồn thất thiệt.”
Y cau mày: “Dù thẩm vấn thế nào thì hắn cũng nhất quyết không nhận là do Hồ Thứ Sử sai khiến, chỉ cứng đầu im lặng không chịu khai.” Y lạnh giọng cười: “Chuyện này rõ ràng là do Hồ Thứ Sử bày mưu tính kế, nếu không phải như vậy, một dân thường áo vải như hắn, lấy đâu ra lá gan này chứ?”
“Phụ mẫu và người nhà của hắn đều thuộc quản lý của Kế Châu, nếu thật sự hắn khai ra Hồ Thành Văn thì mới là chuyện lạ.” Tạ Ngọc cũng không lấy làm bất ngờ, hắn trầm ngâm nói: “Dù thật sự hắn chỉ mặt gọi tên Hồ Thành Văn thì cũng khó lấy đó mà định tội ông ta, vốn dĩ ta cũng không định dùng việc này để lật đổ ông ta, chỉ là rung cây dọa khỉ, khiến ông ta tạm thời thu liễm lại mà thôi.”
Cho nên hắn cố tình ép cung khiến Chu Nghĩa Minh không thể không đi tìm Hồ Thành Văn cầu cứu.
Trường Lạc thở dài, khuyên nhủ: “Hồ Thứ Sử đã chiếm giữ Kế Châu nhiều năm, cây lớn rễ sâu, chỉ e là không dễ lật đổ ông ta đâu, đại nhân cũng đừng nóng lòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-ngoc-lang-that-boi-tuu/2746789/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.