Kỷ Sơ Hòa thổi nhẹ vào nắm tay nàng ta, cô bé xòe tay ra, một đóa hoa tươi thắm kiều diễm hiện ra trong lòng bàn tay nàng.
"Oa!" Kỷ Sơ Hòa kinh ngạc thốt lên.
"Tiểu thư, tặng người." Hỉ Nhi ngượng ngùng nói.
Kỷ Sơ Hòa cầm đóa hoa, đặt lên mũi khẽ hít, cười nói gật đầu, "Thơm quá."
Nàng không khỏi đưa tay xoa đầu cô bé, "Đa tạ ngươi."
Cô bé rụt rè và bẽn lẽn cười một tiếng.
"Xuân Sinh, ta giữ tất cả bọn họ lại, bổng lộc hàng tháng của bọn họ giống như của ngươi bây giờ. Ngoài ra, từ tháng này trở đi bổng lộc hàng tháng của ngươi sẽ giống như chưởng quầy của tiệm buôn.”
Xuân Sinh có chút ngây người, chưởng quỹ bên ngoài mỗi tháng có đến năm lượng bạc lận đó!
Với hắn mà nói, đây là một khoản tiền khổng lồ!
Đợi đến khi hắn phản ứng kịp, liền vội vàng dập đầu về phía Kỷ Sơ Hòa: "Đa tạ tiểu thư!"
Mấy người còn lại cũng vội vàng theo sau dập đầu tạ ơn: "Đa tạ tiểu thư thu lưu!"
"Xuân Sinh, sau này ngươi không cần về Vương phủ làm sai vặt nữa. Mấy ngày nay hãy để ý nhiều hơn trong thành, ta muốn mua thêm vài gian cửa hàng, sắm sửa thêm chút sản nghiệp."
"Vâng, tiểu thư."
"Mấy người bọn họ cứ tạm thời đi theo ngươi."
"Vâng!" Xuân Sinh lập tức đáp lời.
Bạc mà Kỷ Sơ Hòa thu về mỗi tháng đều rất đáng kể.
Trong vòng năm năm sau khi Hoài Dương thực hiện cải cách binh dịch, cuộc sống của bách tính sẽ được cải thiện rất nhiều.
Kiếp trước, khi nàng sống những
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-nham-hao-mon-chu-mau-kho-duong/2865504/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.