Tiêu Yến An đi một lúc, tâm trạng cũng không được nhẹ nhõm chút nào.
Chính hắn cũng không nghĩ ra.
Khi hắn hứa hẹn với Từ Yên Nhi, hắn thật sự cảm thấy mình có thể làm được, có thể yêu nàng cả đời, vì sao, mình lại trở thành như vậy chứ?
Mặc dù, nội tâm hắn từ chối Đông Linh, nhưng hắn vẫn không kiểm soát được bản thân.
Chẳng lẽ, hắn thật sự là một người đa tình sao?
Đi không xa, Tiêu Yến An nghe thấy một tiếng nữ tử khóc, không khỏi men theo tiếng khóc đi về phía đó.
Chỉ thấy một nữ tử đang ngồi xổm dưới rừng trúc, khóc rất thương tâm.
“Cô nương làm sao vậy?” Tiêu Yến An nhẹ giọng hỏi.
Nữ tử giật mình, cảnh giác quay đầu lại.
Dưới ánh trăng, một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đáng thương đến mức khiến người ta phải xót xa, đôi mắt hạnh long lanh ngấn lệ, thân hình yểu điệu thướt tha khẽ run rẩy, nhìn qua liền biết là loại mỹ nhân yếu đuối muốn khiến người ta phải tan chảy mà đau lòng.
“Cô nương đừng sợ, ta không phải kẻ xấu, ta chỉ nghe thấy tiếng khóc của cô nương nên mới đến xem.”
“Tiểu thỏ bị thương rồi.” Nữ tử nâng chú thỏ nhỏ bị thương dưới đất cho Tiêu Yến An xem, đôi mắt đó lấp lánh ánh sáng động lòng người.
Thì ra là vì một con thỏ bị thương.
Tiêu Yến An bước tới, “Ta xem thử.”
Nữ tử nâng con thỏ đặt vào tay hắn.
Thỏ vừa vào tay hắn, một giọt nước mắt như châu đứt dây rơi xuống tay hắn.
Tiêu Yến An hơi khựng lại.
“Đừng khóc,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-nham-hao-mon-chu-mau-kho-duong/2865559/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.