Tướng quân áo tím trẻ tuổi đặt Phong Thanh Vân xuống, hừ lạnh: "Thần giới các người hèn hạ như thế."
Phong Thanh Vân cắn răng đứng vững, cung kính nói: "Ca ca."
Đại bàng Tướng quân chỉ còn một cánh, oán độc nhìn chằm chằm Phong Thanh Vân, giọng căm hận nói: "Mối thù gãy cánh, suốt đời không quên, cho dù đến chân trời góc biển, ta cũng sẽ lấy mạng ngươi."
Lâm Hoa trợn trắng mắt, rõ ràng ngươi muốn tánh mạng người ta, chẳng lẽ không cho người ta phản kháng, chẳng lẽ người ta phải ngoan ngoan cho ngươi chém sao? Sao lại không nói lý như vậy?
Chiến thần Thần Linh Nhai liên tục cười khổ, không phản bác được, dù sao cũng là Thần giới không quang minh chính đại trước. Đang muốn triệu hồi đại bàng, bất chợt sắc mặt đại biến. Sợ hãi kêu: "Không tốt."
Chân trời đột nhiên xuất hiện một bóng đen, bóng đen kia che khuất bầu trời, nhanh chóng hướng đến chiến trường.
Thấy bóng đen kia, Chiến thần có chút kinh sợ, giơ đao hô to, tiếng như sấm: "Tam quân nghe lệnh, lui binh."
Thật ra không cần hắn ra lệnh, chúng thiên binh đã như thủy triều lui về sau.
Bóng đen chưa tới gần, đã làm người cảm thấy áp lực khổng lồ cùng với sát khí nhàn nhạt, ngọn núi cứng rắn không chịu được áp lực này, trong phút chốc sụp đổ, bụi đất mù mịt tràn đầy trời đất.
Lâm Hoa trợn mắt há hốc mồm, đây là người nào? Nhìn khí thế này, có thể đem vài chục vạn thiên binh giẫm dưới chân.
Thương Nam Thần Quân hình như cũng rất kiêng kỵ bóng đen này, vọt người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-rung-dap-nga-phuong-hoang/1284063/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.