Không khí trong đình yên tĩnh đến đáng sợ, một ngọn gió vô tình lướt qua làm tấm rèm trắng phập phồng, ẩn hiện hai bóng người bên trong đình.
Hai tay Lâm Hoa chống nạnh như một người đàn bà chanh chua, quan sát tới tới lui lui từ trên xuống dưới Bích Vân thần nữ mấy vòng, cuối cùng chán nản cúi đầu.
Mặt đẹp hơn ta, ngực lớn hơn ta, eo nhỏ hơn ta, mông vểnh hơn ta, toàn thân tản ra sức quyến rũ của nữ nhân thành thục, so với nàng, ta chỉ là một nụ hoa chưa nở - nhóc con.
Lâm Hoa vội vã xoay người, chạy trối chết. Ta không quấy rầy các ngươi nhiệt tình, không cản trở súng lửa gian tình được không? Ta cảm thấy mất mặt.
"Dao nhi." Âm thanh mệt mỏi của Thương Nam Thần Quân vang lên, bước chân Lâm Hoa vừa ra cửa đành dừng lại, không có dũng khí quay đầu, "Thần Quân có gì phân phó?"
"Chờ ta về sẽ giải thích với ngươi." Thanh âm Thương Nam Thần Quân trước sau như một, mị hoặc dễ nghe, lại làm lòng Lâm Hoa lạnh đến cực điểm. Hiện tại trở về, còn có cơ hội giải thích sao.
Lâm Hoa cúi đầu, nhìn bùn đất dính trên giày thêu mẫu đơn, lầm bầm hỏi "Ngươi thích ta sao? Không phải thích Dao Hoa, mà là thích ta? Có sao?"
Vẫn còn chút không cam lòng, Lâm Hoa không tiếng động nhếch miệng, đóa mẫu đơn lẳng lặng nở dưới chân, tựa như đang cười nhạo.
Trong nháy mắt mà dường như tới vạn năm, âm thanh quen thuộc đó lại vang lên, ôn thuần trầm thấp, nhưng lại thanh lãnh như hàn băng vạn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-rung-dap-nga-phuong-hoang/1284098/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.