Thời gian trôi qua, một thần hồn cứ phiêu đãng trong bóng đêm, ngây ngô trống rỗng. Không có khái niệm thời gian, không có suy nghĩ, nàng chỉ thấy một tia sáng xa xa, càng ngày càng tiến lại gần nàng, thân thể chợt trầm xuống liền mất đi tri giác.
Ta đã chết sao? Lâm Hoa mơ màng nghĩ, người mềm nhũn không còn hơi sức, nàng cố gắng mở hai mắt, gương mặt tuấn tú quen thuộc dần dần hiện rõ.
Lâm Hoa trừng mắt nhìn, thở phào nhẹ nhõm, khàn giọng nói: "May mà ngươi không có việc gì, nếu không ta sẽ mang tội lớn......"
Người nọ sững sờ, ánh mắt nghiền ngầm, hắn chậm rãi vươn tay, ôm Lâm Hoa vào trong ngực, khẽ thở dài: "Xem ra đạo thiên lôi này không đánh ngươi thành ngu."
Lâm Hoa bị ánh mắt dịu dàng đến chết người làm sững sờ, nàng ngơ ngác dựa vào ngực hắn, do dự hồi lâu mới đưa ngón trỏ nhẹ nhàng chọt lồng ngực hắn, nói: "Ta nói A Dạ, ách, Già Nam bệ hạ, người đổi tính sao?"
Nghe vậy, người nọ sững sờ, cúi đầu nhìn Lâm Hoa đang mơ hồ trong ngực, bất đắc dĩ mở miệng nói: "Đã qua trăm vạn năm, ta sớm không còn là Già Nam, ta là Bạch Dạ."
Lâm Hoa bị vui mừng đột ngột dọa sợ, giống như tiếng sét đó đưa nàng về trăm vạn năm sau, vậy thì A Dạ làm sao bây giờ? Một mình hắn làm sao sống tiếp? Suy nghĩ trong đầu rối rắm thành đoàn, cuốn lấy tinh thần nàng.
Thấy dáng vẻ nàng, Bạch Dạ như thấu hiểu, nhẹ giọng nói: " Không phải ta ở chỗ này sao?"
Lâm Hoa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-rung-dap-nga-phuong-hoang/491644/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.