Trần thị đẩy Chu Oanh một cái: “Làm sao không đi qua ngồi?”
Chu Oanh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, giương mắt thấy Cố Trường Quân đứng lên gật đầu, cùng Trần thị làm lễ: “Nhị tẩu.”
Trần thị kéo cánh tay Chu Oanh đi tới: “Hầu gia đột nhiên rời đi khiến lão thái thái và hai thím cháu ta đều lo lắng.”
Cố Trường Quân cúi đầu: “Là Trường Quân không phải, khiến cả nhà lo lắng.”
Ánh mắt mơ hồ rơi vào trên người Chu Oanh, im lặng quan sát một phen, tiểu cô nương của hắn đã tiều tụy hơn trước khi hắn đi một chút.
Lão phu nhân kêu Chu Oanh ngồi, người một nhà nói chuyện một hồi, chỉ trong phạm vi là hỏi Cố Trường Quân tình hình ở bên ngoài, lão phu nhân nói: “Có thể thái bình? Còn đi nữa không?”
Lại không khỏi than phiền: “Sáng sớm hôm nay con không mang theo binh, cầm cán bút cũng cầm hai năm rồi, loại chuyện này cần gì phải một mình Hầu gia con đi chứ? Trong quân không có ai sao? Đóng quân ở Tấn Dương đều là phế vật sao?”
Cố Trường Quân cười trấn an mấy câu. Lão phu nhân nhìn dáng vẻ của hắn cũng có chút mệt mỏi, nghĩ là đường xá xa xôi không nghỉ ngơi tốt. Bà đau lòng nói: “Bên ngoài ăn không ngon không ngủ ngon, nhìn con cũng gầy. Đói bụng không? Kêu nhà bếp chuẩn bị chút rượu thịt, con ăn chút, sau đó đi nghỉ ngơi sớm một chút.”
Cố Trường Quân đáp một tiếng rồi đứng dậy, lão phu nhân nhìn thấy Chu Oanh, bỗng dưng nghĩ tới một chuyện: “Oanh nha đầu, đi pha cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-tam-thuc/260961/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.