Sở Tường đương nhiên không ở đạo quán.
Nàng lúc này đang thoải mái dễ chịu dưỡng bệnh trong phủ.
Sở lão phu nhân vốn tưởng rằng, đêm đó Sở An đã tiết lộ ý tứ cầu xin với A Yên, cháu gái sẽ vì thể diện phủ đệ mà cân nhắc, trước mặt Tạ Đĩnh cầu xin giúp, tránh khỏi lúng túng. Dù sao cũng là vợ chồng mới cưới chưa lâu, Tạ Đĩnh đã mang lễ vật hồi môn, hẳn là có thể nghe theo lời vợ. Đến lúc đó, bà thuận nước đẩy thuyền lại cầu xin giúp, biết đâu còn có thể xin được khoan hồng, để Sở Tường sớm bàn chuyện hôn nhân.
Nếu không, khuê nữ nhà cao cửa rộng ở kinh thành kéo đến mười bảy mười tám tuổi mới tìm kiếm nhà chồng, từ từ nghị hôn, thực sự có chút muộn.
Nào ngờ Tạ Đĩnh lại hỏi như vậy?
Lão phu nhân và Tiết thị theo bản năng liếc nhìn A Yên.
A Yên như không hề hay biết, ánh mắt chỉ đảo quanh đĩa điểm tâm, đảo một vòng, chọn trúng bánh bao tơ mềm mại trắng nõn, lấy một miếng nếm thử. Vì bánh bao tơ kia làm quả thực ngon, ngọt mà không ngấy, nàng lại lấy thêm một miếng đưa vào miệng, còn khá tán thưởng gật đầu.
Vẻ làm lơ như không nghe thấy này, rõ ràng là cố ý!
Lão phu nhân gần như tức đến ngửa ngườ, nhưng cũng không dám ở đây lải nhải với A Yên, chỉ cười gượng gạo nói: “Tường nhi gần đây mang bệnh, vì đạo quán ở trong núi sâu, địa khí so với nơi khác lạnh lẽo hơn, nó sợ lây bệnh cho đạo hữu nên đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-thay-quy-khu-nhan-nhan/1602936/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.