Gần đến Lập Thu, gió mát dần thổi trên đường quan đạo.
Buổi chiều ánh mặt trời gay gắt treo cao, lầu thành tường cao sừng sững không có gì che chắn, thực tế khá nóng bức. Các binh sĩ canh cửa thành đứng thẳng như tùng bách, bất động, A Yên bình thường trốn trong khuê phòng tránh nóng, không chịu được bao nhiêu hơi nóng, lúc này đội nắng đứng đã lâu, trán gần như bỏng rát, trán và má cũng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, nhưng cũng không cảm thấy khó chịu.
Đã đợi hai nén hương rồi, cuối đường quan đạo vẫn luôn tĩnh lặng.
Ngẩng đầu lên là trời xanh mây trắng, cúi đầu xuống là liễu rủ thướt tha.
Người mà nàng chờ đợi vẫn chưa đến.
Trước đây, khi Tạ Đĩnh dẫn quân chinh phạt thành Cao Bình, mượn cớ tuần biên để dò thám Lũng Hữu, thực ra cũng đã xa nhà rất lâu. A Yên dù sẽ lo lắng cho an nguy, nhưng nghe ma ma và bà mẫu thỉnh thoảng chuyển lời vài câu tin tức bình an, liền có thể yên tâm ở lại Xuân Ba Uyển, ứng phó với những việc vặt vãnh, đọc sách vẽ tranh, một mình chăm sóc tốt cho thế giới nhỏ bé của mình.
Về việc Tạ Đĩnh xa nhà bao lâu, khi nào trở về, thực ra nàng không quá để tâm.
Lần này lại rõ ràng khác biệt. Đầu tiên là không nhịn được gửi bùa bình an cho hắn, sau lại bị Tạ Đĩnh hôn công khai trước mặt mọi người lúc chia tay, lần này hai người xa cách nhau, A Yên thỉnh thoảng lại nhớ đến hắn. Đến nỗi hôm trước nghe tin Tạ Đĩnh sắp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-thay-quy-khu-nhan-nhan/1602950/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.