“Anh… anh không nhầm lẫn đó chứ?”Sau một hồi im lặng, Khương Dao cao giọng hét lên.“Sao có thể là cô ta chứ!”“Xin cho hỏi cô là cô Khương Xán sao?” Người đàn ông mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, “Nếu cô không phải cô Khương Xán thì xin mời cô đứng ra phía sau!”“Anh………”“Đây là khách sạn Minh Hoàng, là nơi tổ chức tiệc của Hoắc thị.” Người đàn ông điềm tĩnh nói, “Nên đón ai không nên đón ai là công việc tôi phải làm, không cần cô đây nhắc nhở!”Khương Dao tức giận tới xanh mặt, khóe miệng giật giật, không nói được lời nào.Dương Quyên và Khương Minh Viễn bối rối nhìn nhau, cũng cảm thấy chuyện này có điều khác lạ.Đó là Khương Xán! Một đứa con gái riêng ngoài giá thú thì có tư cách gì mà xuất hiện ở một nơi như thế này!“Cô Khương,” người đàn ông đi tới trước mắt Khương Xán, cúi đầu kính cẩn, “Mời cô đi theo tôi.”Tim Khương Xán đập thình thịch liên hồi, như có một tiếng sét từ trên trời giáng xuống, đập tan bộ não hỗn loạn của cô thành từng mảng trống rỗng.“Này anh ơi, anh……anh thật sự nhầm lẫn rồi đúng không?” Cô nhẹ giọng hỏi, “Tôi không có thư mời, cũng không tới đây để tham dự vũ hội, tôi chỉ muốn tới để gửi tài liệu…….”“Cô Khương, cô vẫn là nên theo tôi vào trong đi, đừng làm tôi khó xử.” Người đàn ông cười nhìn cô.“Này này!” Dương Quyên không kìm được sự tức giận mà túm lấy người đàn ông, “Vậy còn chúng tôi thì sao?”Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch lên, “Xin hỏi bà đây có thư mời không?”“Cần thư mời gì chứ!” Dương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-thay-roi-moi-biet-ong-xa-la-dai-gia-ngam/2016087/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.