“Nhớ lúc còn nhỏ, ta với Hoán Thần thường xuyên chơi thuyền, nói chuyện trời đất ở đây.”
Tiết Sầm nhìn về mặt nước cây sen khố khép chưa đâm chồi trên đá lởm chởm như nhớ tới quá khứ xa xôi: “Lúc đó, cơ thể của Nhị cô nương không được tốt, chỉ có thể ở trong nhà thủy tạ xa xa mà nhìn.”
Ngu Linh Tê cho rằng Tiết Sầm sẽ có chút oán hận, hoặc như kiếp trước lần cuối cùng nàng gặp lại hắn là bộ dáng thanh cao tự kiêu ngạo và hận đời.
Bất ngờ, hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng thương.
“Mùa thu năm ấy mười tuổi, muội thấy các huynh chèo thuyền qua lại ở trong lá sen đã hâm mộ không ngớt, kêu gào muốn ăn đài sen. Nhưng khi đó làm gì còn đài sen chứ? Huynh tỷ của muội lừa lọc không đi, chỉ có huynh tự tay đi hái.”
Ngu Linh Tê đứng xa nửa trượng, nhẹ giọng nói: “Nhưng không ngờ trượt chân rơi xuống trong ao, từ đó có chứng sợ nước.”
Tiết Sầm cười giễu: “Lúc đó là thời thiếu niên nhỏ vui vẻ nhất, không biết nỗi buồn biệt ly.”
Hắn chọn canh giờ này đến đây, không chỉ đơn giản ôn lại chuyện cũ như vậy.
Ánh mắt Ngu Linh Tê rơi vào một đôi ly rượu lưu ly Long Phượng, ly rượu tỏa ra ánh sáng uyển chuyển, đặc biệt tinh xảo, nhìn cũng biết là đồ vật cao cấp.
“Trong bầu rượu này là rượu “Bách Tuế Hợp” đã chôn mười năm, lúc uống rượu giao bôi dùng đến. Bây giờ, huynh cũng không cần dùng đến nó nữa, không bằng tặng cho Nhị cô nương.”
Tầm mắt của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-vai-ac/1122983/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.